ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 14

Người đàn ông đứng lên, đưa tay chặn đường cô ta, ánh mắt sắc bén:

"Lãng phí thức ăn là không tốt."

Ba người cảnh sát chạy đến chế trụ cô ta.

Quán ăn nhỏ bỗng chốc trở nên lộn xộn.

Người phụ nữ gào thét: "Các anh làm gì? Dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

Một anh cảnh sát cẩn thận bế đứa bé nhỏ, lạnh lùng nhìn người phụ

nữ.

Tiêu Triết tức tối: "Dựa vào việc cô lừa bán trẻ em!"

Đàm Mạt ôm hai cánh tay đưa mắt nhìn xe cảnh sát áp giải người phụ

nữ đó đi xa dần. Ánh mắt cũng từ từ trôi về một nơi xa xăm.

Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, dáng người thẳng tắp như cây tùng,

khí chất lỗi lạc, anh đút tay vào túi quần, nhìn người phụ nữ đang đứng
lặng im trước mắt, phảng phất chút khoan khoái.

Tiêu Triết tiến lên vỗ vai anh: "Lạc Hàm, cậu quá lợi hại, ngay cả bữa

cơm cũng có thể tóm được bọn buôn người!"

Lạc Hàm liếc xéo anh ta, đáp lại bằng vẻ kiêu ngạo: "Chuyện này đơn

giản người phụ nữ đó đầy điểm sơ hở."

Tiêu Triết vẫn chưa hiểu, mở miệng hỏi: "Sao cậu nhìn ra được?"

Lạc Hàm tẻ nhạt đáp lời: "Quần áo của cô ta chỉnh chu, đẹp và mới;

thế nhưng, quần áo hai đứa trẻ rất cũ. Thêm vào đó, tư thế bế em bé của cô
ta không đúng, đứa bé nằm trong lòng theo kiểu ấy sẽ rất khó chịu, sẽ khóc;
vậy mà đứa nhỏ lại ngủ rất say. Cậu bé mà cô ta dắt càng không bình
thường, ánh mắt đờ đẫn, hỏi cũng không trả lời. Không phải nói về chuyện
lễ phép, mà chính là chúng đã bị bỏ thuốc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.