ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 144

Đàm Mạt đoạt lấy bộ quần áo trên tay anh, lách người vào phòng tắm,

nhỏ giọng kêu rên: "Cái này người ta gọi là ... định mệnh!"

Lạc Hàm vuốt trán nhìn bóng lưng yểu điệu khuất sau cánh cửa, thở

dài, người đàn ông tên Jason kia có quan hệ với cô không hề hời hợt như cô
nói.

Tắm sạch, Đàm Mạt thay quần áo của Lạc Hàm. Cô phát hiện cho dù

Lạc Hàm rất gầy nhưng quần áo của anh khoác trên người cô vẫn rất rộng.
Cô sắn ống quần, cùng Lạc Hàm ngồi trên sofa đọc tư liệu.

Đàm Mạt đến gần, "Thế nào? Có phát hiện số liệu gì liên quan đến RT

không?"

Lạc Hàm im lặng một lúc mới nói: "Sợ là chúng ta không phải là

người đầu tiên đánh cắp tư liệu này."

Anh quay đầu nhìn Đàm Mạt, sững người.

Cô mặc chiếc áo sơmi và quần của anh, gương mặt trắng nõn phớt đỏ,

lông mi cong dài, mùi thơm thoang thoảng từ người cô truyền đến. Mái tóc
ướt đẫm, vài giọt nước còn đọng ở đuôi tóc như những hạt sương lấp lánh.

Đột nhiên Lạc Hàm cảm giác có phần mất tự nhiên, anh dời tầm mắt,

thanh âm khàn khàn: "Tư liệu này đủ để định được tội trạng của Hoàng
Tông Tường nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến tập
đoàn RT?"

"Là đám người đó sao?" Đàm Mạt căng thẳng.

"Hừm! Gay go chính là chúng ta đã bại lộ. Vừa rồi chúng chỉ muốn

nhắc cho chúng ta chuyện này." Lạc Hàm đứng lên đi về phía phòng tắm,
Đàm Mạt đi lẽo đẽo theo sau lưng anh: "Chúng ta bị đám người của Hoàng
Tông Tường bắt gặp trong phòng ngủ kia sao? Là người phụ nữ đó?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.