ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 223

Đôi mắt đen trong vắt của Lạc Hàm nhìn cô một cái, "Em nói xem?"

"Phát rồ sao?"

BOSS cong môi, "Có lúc hệ thống tội phạm giống như một con báo đi

săn, cũng không nhất định sẽ thường xuyên chờ ở một nơi cố định, khi hắn
gặp được con mồi thích hợp, chắc chắn sẽ xông lên, ăn luôn nó."

Đàm Mạt nhìn Lạc Hàm, tay dần dần phiếm lạnh, cô gọi một cú điện

thoại cho Tiêu Vũ, thuật lại tình huống tỉ mỉ.

Một lát sau, Tiêu Vũ điện thoại lại cho Đàm Mạt: "Tiểu sư tỷ, tôi tìm

được một người, rất phù hợp với miêu tả của chị. Tên hắn là Hạ Kiến Bân,
trước kia từng là chủ nhiệm khoa ngoại Khoa Tim mạch của một bệnh viện
huyện, nhưng do để xảy ra sự cố nghiêm trọng trong quá trình điều trị cho
bệnh nhân mà bị cắt chức, phải bồi thường cho người nhà bệnh nhân kia
một số tiền, đang nợ một khoản rất lớn. Vừa ly hôn vào mùa thu tháng 10
năm nay, có đứa con 10 tuổi, được xử cho vợ hắn nuôi. Sau khi hắn rời
khỏi huyện thì đến thành phố B, bây giờ đang làm việc cho một thẩm mỹ
viện."

Đàm Mạt đứng phắt dậy, "Có cách nào liên lạc được với hắn không?"

"Tôi tìm được số điện thoại của người chủ hiện giờ cho hắn thuê nhà

rồi."

Lạc Hàm nhìn dáng vẻ nôn nóng của Đàm Mạt, vỗ vỗ bả vai cô: "Từ

từ đừng gấp."

"Tôi đã gặp hắn, tối hôm nay tôi đã gặp hắn ở trong thẩm mỹ viện.

Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hoài nghi nhiều." Điện
thoại thông, người chủ cho thuê nhà nói cho cô biết, buổi tối Hạ Kiến Bân
trở về lấy ít đồ xong đã ra ngoài, hình như là đi làm việc. Giọng điệu của vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.