ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 258

Gió thổi vù vù, bên ngoài bão tuyết càng lúc càng lớn.

Ánh trăng bị bão tuyết che mất dung nhan kiều diễm, Mộ Hà giữ chặt

áo lông trên người, ngay lối rẽ ở cầu thang chợt lóe lên bóng dáng cao gầy.
Cô ta nheo mắt, nhếch miệng cười, rồi quay về phòng.

Sáng sớm, Mộ Hà gọi Trương Mỹ Bối ngủ như lợn chết thức dậy, tiếp

đó hai người đi tìm Đàm Mạt. Đàm Mạt vẫn thường ngủ không sâu giấc,
hôm nay lại thức dậy khá trễ, có lẽ do hôm qua trượt tuyết nên còn mệt. Vệ
sinh cá nhân xong xuôi, ba người cùng nhau xuống tầng trệt khách sạn ăn
điểm tâm.

Vừa hay gặp được Đại Dũng và A Duệ, nhưng không thấy Bội Bội và

Tiểu Huân.

Nhìn bão tuyết lớn ngoài cửa sổ, mọi người đều biết đừng nói trượt

tuyết, hôm nay ngay cả xuống núi cũng không xuống được.

Đúng lúc này, Tiểu Huân từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt lo lắng.

"Bội Bội đâu? Cậu ấy còn chưa thức dậy sao?" Đại Dũng không thấy

bóng dáng của bạn gái, liền muốn chạy lên lầu tìm.

Tiểu Huân thở dốc, giọng nói run rẩy: "Không thấy Bội Bội! Sáng

sớm tôi thức dậy đã không trông thấy cậu ấy!"

"Sao lại như thế? Đừng gấp Tiểu Huân, từ từ kể." A Duệ đưa qua một

ly nước, đỡ Tiểu Huân ngồi xuống.

"Tớ cũng không biết, tối hôm qua hai chúng tớ trở về phòng liền ngủ,

sáng nay lúc thức dậy đã phát hiện giường của cậu ấy trống không, không
thấy ai cả, áo khoác cũng không có. Tuyết lớn như vậy, cậu ấy chạy đi đâu
chứ?" Nói tới cuối, giọng của Tiểu Huân dần có tiếng nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.