ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 311

"Hẳn là hắn được phép xuất viện. Sau khi sát hại nữ sinh kia, hắn còn

lý trí tiến hành xử lý thi thể nạn nhân, chỉ có một chuyện ... Trước khi gây
án hẳn là hắn đã bị kích thích."

Đàm Mạt chấn động, "Nếu tâm lý bị kích thích không được chữa trị,

vậy hắn sẽ còn tiếp tục gây án!"

"Ừm ... Cho đến khi chúng ta tìm được và ngăn cản hắn."

Nghe Lạc Hàm nói thế, Đàm Mạt cúi đầu, ngọn đèn đường ánh lên

gương mặt cô, hàng mi cong dài thật đẹp. Lạc Hàm từ phía sau nhè nhẹ xoa
xoa trán cô, kéo cô sát vào người mình, giọng nói của Lạc Hàm mang theo
chút cảm xúc dịu dàng: "Đừng quá lo lắng, có anh ở đây."

Đàm Mạt ngơ ngác, đứng bất động tại chỗ, đầu cô đang dán chặt vào

ngực anh, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim anh đập mạnh. Giờ khắc này,
cô cảm thấy bình yên, cảm giác đã rất lâu rồi không có được.

Có phải cô cũng nên biểu hiện một chút hay không?

Sau đó Đàm Mạt vô cùng bình tĩnh, xoay người, vùi mặt vào trong

ngực Lạc Hàm, hai tay nhẹ nhàng vòng quanh eo Lạc Hàm: "Cảm ơn!"

"Vẫn không tính là người 'Không tim không phổi'." Lạc Hàm nhoẻn

miệng cười, cũng ôm lấy cô. Hai bóng hình quấn quýt trong ngày mùa
đông, mang theo chút ấm áp và hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.