ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 401

"Trình... Tuấn?" Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt anh ta, anh ta

cởi áo khoác phủ lên người cô, vỗ vỗ mặt cô: "Mạt Nhi, tỉnh tỉnh, kiên trì
thêm một chút."

Khuôn mặt Trình Tuấn phóng đại ngay trước mắt, Đàm Mạt chăm chú

nhìn anh ta. Anh ta vẫn tuấn tú như trước, nhưng nụ cười như ánh ban mai
đã không còn, gặp được anh ta nước mắt cô lại thi nhau rơi xuống.

"Anh! Thật xin lỗi."

Bàn tay đang đỡ Đàm Mạt bỗng khựng lại, vùng ngực Trình Tuấn

nóng bỏng tựa như nham thạch nóng chảy. Cố gắng vất vả và nhịn nhục bao
năm qua, chỉ vì một câu nói này của cô mà cảm xúc thi nhau kéo đến. Đôi
mắt anh ta thời khắc này tựa như hóa đá...

"Ừm, anh biết rồi!" Trình Tuấn nhanh chóng ôm lấy Đàm Mạt, người

cô khá nóng, Đàm Mạt dần suy yếu, chỉ nắm được vạt áo của anh, không
nói tiếng nào. Tuy nhiên, anh ta có thể cảm nhận được: Dòng nước mắt ấm
áp đang dần dần tuôn rơi.

Lúc này Katy đang ngủ say ở trên giường, Trình Tuấn rón rén đưa

Đàm Mạt ra đến gara. Đặt cô lên trên ghế lái, ngữ điệu anh ta có vẻ bình
tĩnh nhưng vẫn khó dấu được sự căng thẳng và lo lắng: "Mạt Nhi, tỉnh táo
chút, hiện giờ em phải tự mình lái xe ra ngoài. Anh đã giúp em thiết lập
GPS ổn thỏa, em cứ theo hướng dẫn chạy ra ngoài, ra đến đường lộ sẽ có
nhóm Lạc Hàm tiếp ứng. Một khi Katy phát hiện em biến mất, chiếc xe này
sẽ không còn an toàn. Ả sẽ tìm được em ngay, cho nên em phải mau chóng
đến nơi. Trong túi quần có di động, em có thể liên lạc với Lạc Hàm bất cư
lúc nào."

Đàm Mạt gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch, hô hấp càng ngày càng khó,

nhưng cô vẫn không quên mở miệng hỏi anh ta: "Còn anh thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.