ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 89

Vương Quốc Phúc giật mình nhìn Lạc Hàm: Tại sao người đàn ông lại

biết rõ toàn bộ câu chuyện!

"Ông không cần sợ hãi, chúng tôi đã cho người đến nhà ông, bọn họ

hiện tại rất an toàn." Chỉ một câu nói này của Lạc Hàm khiến một người
đang lo lắng đề phòng như Vương Quốc Phúc thoáng chút yên ổn.

Ông ta cảm giác được mắt mình đã ngân ngấn nước, hàm răng vẫn cắn

chặt môi, ông ta sợ, rất sợ. Ông ta còn nhớ như in âm thanh quỷ mị kia:
'Muốn cho người nhà của ông biến mất thì thật dễ dàng. Ông phải tin tưởng
tôi hoàn toàn có năng lực này. Vì vậy, nhớ kỹ, cho dù bất cứ tình huống gì
đều phải nhận là chính ông phóng hỏa.'

Vương Quốc Phúc lắc lắc đầu, giọng nói của ông ta đầy sự bi thương

và thống khổ, ông ta nói từng chữ từng chữ tựa như từng mũi kim đâm vào
người: "Không có ... Không có ai ... Là tôi .... Là một mình tôi ... phóng
hỏa."

- Ái chà ... Uy hiếp rất mạnh!

Lạc Hàm lên tiếng một lần nữa, lần này lại chạm vào tận tâm can

Vương Quốc Phúc: "Ông có khai hay không, quyết định không chỉ là sống
chết của bản thân ông mà còn liên quan đến người nhà của ông. Vào lúc
này, nếu ông không tin cảnh sát, thì ông chỉ có thể chết oan. Người nhà của
ông sẽ gánh trên vai tội danh có người thân là tội phạm. Ông chết rồi, bọn
họ chỉ còn sống khắc khoải dưới bóng đen của ông để lại."

Nói xong, Lạc Hàm đứng dậy, xoay người nói thêm một câu rồi rời đi:

"Quyết định cho kỹ, đừng để con trai của ông có những hồi ức không tốt về
mình."

Trong phòng theo dõi, tất cả mọi người đều trầm mặc, mỗi một câu,

một chữ của Lạc Hàm nói đều không sai ... Thế nhưng, những từ ngữ đơn
giản ấy lại khiến cho Đàm Mạt cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.