ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 91

*

Về đến nhà, Đàm Mạt thay bộ quần áo thể thao, cuộn tóc tùy ý ở đằng

sau, vừa uống sữa chua, vừa ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt bày ra tờ
giấy mà cô dùng để tính toán.

Dùng bút chì khoang vùng những khu vực camera không thể ghi hình

lại được, trên môi cô khẽ nở nụ cười: Quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Nhất định có đường có thể tránh khỏi tất cả các camera để đến được những
điểm trọng yếu trong nhà xưởng bị hỏa hoạn lần đầu tiên: buồng điều khiển
điện, căng-tin ...

Và con đường ấy không chỉ có một. Đàm Mạt nhìn những công thức

tính toán của mình trên giấy, từ từ thu lại nụ cười.

Lấy nhà xưởng phát sinh hỏa hoạn lần đầu tiên làm thí dụ, bọn chúng

chọn nơi này để phóng hỏa nhất định là tòa nhà đó có tàng trữ ma túy. Như
vậy, phải làm thế nào để có thể có tác dụng cảnh cáo cao mà không phá
hoại số ma túy đang cất giấu?

Đàm Mạt cắn môi, đảo qua các khu vực có gắn camera trên bản đồ,

nhiệt độ cao nhất hơn một ngàn độ

- Lòng đất!

Như vậy, nếu như nằm ở dưới lòng đất .... vậy lối vào ở đâu? Chỗ nào

mới có thể ra ra vào vào mà không bị ai phát hiện? Đàm Mạt càng nghĩ
càng cảm giác tim đập rất nhanh.

Cô cột lại tóc, đội mũ lưỡi trai, mang đôi giày thể thao, cầm điện thoại

và chìa khóa. Bây giờ ba mẹ đã ngủ, cô rón rén đi xuống lầu.

... Cô không thể lấy xe đi, xe trong nhà đều là xe do quân đội cấp

phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.