ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 151

chiêu nhìn ra xa. Gió biển thổi tóc cô bay ngược một bên, cô đưa tay định
giữa lại thì Thái Quyền cản:
- Đừng làm gì hết, anh thích nhìn em như lúc này.
- Nhưng em thấy vướng víu khó chịu lắm.
Vừa nói, cô vừa lấy chiếc khăn buộc tóc lại và đưa gọn ra sau. Cử chỉ của
cô làm Thái Quyền thoáng buồn. Anh cười khẽ:
- Một chuyện nhỏ như vậy mà em cũng không chiều anh được, buồn thật.
Điều đó nói lên rằng em không còn quan tâm đến ý thích của anh nữa.
Thanh Phương cười trầm ngâm:
- Em không nghĩ gì hết. Nếu như vậy làm anh buồn thì em xin lỗi.
- Em gượng ép lắm mới nói được như vậy phải không? Thậm chí, em cũng
không muốn đi riêng với anh ra đây, đúng không?
- Em muốn nói chuyện với anh.
Thái Quyền gật đầu:
- Anh cũng vậy. Từ lâu rồi anh đã nhận ra sự thay đổi ở em, anh buồn lắm,
nhưng cố bỏ qua, anh nghĩ rồi thời gian sẽ từ từ hàn gắn hai đứa.
Thanh Phương cười khẽ:
- Không phải vậy đâu.
- Anh biết. Vì vậy, anh muốn hai đứa nói hết suy nghĩ của nhau, để tình
cảm rạch ròi hơn.
- Anh quan niệm rạch ròi là thế nào?
- Là mọi chuyện đều phải sáng tỏ, anh không thể kéo dài tình trạng lấp lửng
thế này, đau khổ lắm.
Thanh Phương cắm môi suy nghĩ thật lâu rồi ngước lên, nói thẳng thắn:
- Mình nên chấm dứt ở đây đi anh Quyền. Em cảm thấy không thể chịu
đựng thêm được nữa. Em biết em có lỗi, nhưng thật sự tình cảm của em hết
lâu rồi.
Thái Quyền ngồi im. Anh không thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ không ngờ
Thanh Phương nói vắn tắt và đơn giản như vậy. Anh không thấy bị sốc hay
buồn thêm chút nào nữa, vì thời gian qua anh đã buồn quá nhiều rồi. Anh
cười cay đắng:
- Lâu là lúc nào? Có phải từ lúc anh về tỉnh không? Hay trước đó nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.