ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 150

không dám bỏ công việc lâu đâu.
- Vậy hả!
Nguyệt Hương sốt sắng:
- Tối nay anh Nguyên với Ngọc ở lại nhà em cho vui.
Minh Nguyên lắc đầu:
- Anh sẽ ở khách sạn, sáng mai về sớm.
Hoàng Ngọc nói tiếp:
- Với lại, em cũng muốn đi chơi cho biết cảnh ở đây. Chiều nay Phương với
anh Quyền đi chung luôn há.
Thanh Phương lắc đầu:
- Mình phải ở lại phụ với cô dâu, không đi được. Hai vị đi vui vẻ nha.
Lúc đó khách lên Nguyệt Hương đứng dậy ra tiếp. Nhưng cô cũng không
quên làm cái chuyện hết sức tế nhị là khều tay Thanh Phương, nói lớn:
- Phương vào phòng cất đôi bông tai giùm mình nha. Lúc nãy mình bỏ quên
trên bàn, sợ lát nữa đồ đạc lung tung lạc mất.
Thanh Phương hiểu ý Nguyệt Hương, cô đứng lên đi vào nhà. Thật ra, cô
đâu có yếu đuối đến mức muốn tránh mặt, nhưng Nguyệt Hương đã nói thì
cô vẫn làm theo. Cô đi xuống nhà sau và ở luôn dưới bếp phụ mọi người.
Nhưng rồi thấy làm vậy có vẻ trốn tránh quá, cô lại đi lên, ngồi vào bàn
cạnh Thái Quyền.
Cô và Hoàng Ngọc cũng không nói chuyện gì nhiều, vì khách ngồi đầy bàn.
Tiếng nhạc lẫn tiếng nói chuyện làm không khí ồn ào đến mức điếc cả tai.
Nhưng không chừng nhờ vậy mà bốn người đỡ phải nói chuyện với nhau vì
không ai biết phải nói chuyện gì.
Buổi chiều Thanh Phương và Thái Quyền đi bộ ra biển. Từ nhà Nguyệt
Hương ra đó phải băng qua con đường nhỏ, hai bên là rặng phi lao thơ
mộng. Đi trên đường mà Thanh Phương cứ hay ngước nhìn lên những ngọn
cây. Buổi chiều mây xanh trong veo, hàng cây như nghiêng nghiêng dưới
bầu trời. Thanh Phương đâu có ngờ quê Nguyệt Hương lại đẹp thế này. Nếu
biết thì trước kia cô đã thường theo Nguyệt Hương về đây chơi rồi.
Hai người vào quán cà phê có những dãy bàn đặt dọc ven bờ. Thanh
Phương chọn một bàn cuối cùng, nơi cách biệt nhất với mọi người. Cô đăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.