ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 32

không còn chỗ để ngồi đó.
– Hì ...hì ... Nhỏ này là cuối cùng, mai mốt em không rủ thêm ai nữa đâu,
tại thấy nó tội nghiệp quá.
– Thôi được rồi, tìm chỗ cho cô ấy đi.
Mãi nói chuyện với Nguyệt Hương, Thái Quyền không hay Thanh Phương
đã đi vào kho hàng. Khi anh quay lại thì thấy cô đang khệ nệ khuân chiếc
thùng từ cửa đi ra, anh định đến phụ với cô nhưng không kịp nữa. Cô bị
khuất tầm mắt nên không thấy Minh Nguyên từ trên lầu đi xuống, cô đâm
sầm vào anh làm Minh Nguyên lạng người suýt té. Còn chiếc thùng thì rơi
phịch xuống đất, những gói xà bông văng ra tứ tung.
Minh Nguyên vội vã bước tới, anh nhìn Thanh Phương lo lắng:
– Phương có sao không? Có bị đau ở đâu không?
Thanh Phương lắc đầu:
– Dạ, không sao.
Thái Quyền định xin lỗi Minh Nguyên. Nhưng thấy anh cứ đứng khựng,
hai mắt dán vào khuôn mặt Thanh Phương. Còn cô thì có vẻ lúng túng.
Nhưng cô nguẩy đầu nhìn chỗ khác một cách kiêu kỳ, hoàn toàn không có
ý định xin lỗi.
Thái Quyền không dám trách Thanh Phương, nhưng ngại với Minh
Nguyên.
Anh bước tới cử chỉ hơi bối rối:
– Xin lỗi anh, tại hàng nặng quá nên cô ấy không tránh kịp. Anh có sao
không?
Minh Nguyên khoát tay:
– Không sao
Anh nhìn Thanh Phương chăm chăm:
– Cô làm ở đây à?
Thanh Phương nghiêm mặt:
– Biết rồi thì đừng hỏi.
Không phải chỉ Thái Quyền, mà Nguyệt Hương cũng tròn mắt ngó Thanh
Phương, như phát hiện một con người mới trong cô. Bình thường, Thanh
Phương nói chuyện rất mềm mỏng dịu dàng, sao hôm nay lại ngang ngược

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.