ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 47

- Người ta có nói cụ thể đâu mà biết, Hương chỉ đoán thôi.
Nguyệt Hương kêu lên:
– Anh ấy phải biết chuyện đó chứ. Gọi người ta tới thì lương tất nhiên phải
cao hơn chỗ cũ nếu không ai chịu làm.
Thanh Phương ủ dột:
– Thôi lỡ rồi, coi như tháng này mình phải nhịn ăn sáng. Tháng sau trở lại
chỗ cũ làm.
Nguyệt Hương không nói gì. Bây chính cô cũng thấy hoang mang. Cô đâu
có cần nhàn nhã, chỉ cần tiền nhiều thôi. Mà đâu có ai điên trả lương cao
cho công việc quá dễ thế này.
Hai cô nàng làm việc mà tâm trạng chán chán. Hụt hẫng.
Nhưng đến hết giờ làm, cả hai nhận một chuyện vô cùng sửng sốt, đến
choáng cả người.
Khi cả hai chuẩn bị về thì cô thư ký đi vào, cười niềm nở:
– Sáng nay là thế nào, có thấy khó khăn gì không em?
Nguyệt Hương lắc đầu
– Dạ không, cái này dễ mà chị. Chị có cần kiểm tra lại không ạ ?
– Thôi khỏi, em đã nói vậy thì kiểm tra làm gì. Nếu không yên tâm thì hai
em kiểm tra chéo với nhau cũng được.
– Dạ, để mai em làm như chị nói cho chắc ăn.
Cô thư ký đưa hai bao thư cho Nguyệt Hương :
– Đây la tiền thưởng của hai em, coi như thưởng lương tháng đầu. Cuối
tháng em vẫn nhận lương như bao người khác, nên không phải lo.
Thanh Phương ngỡ ngàng:
– Sao tụi em mới vô mà có tiền thưởng hả chị?
– Giám đốc ưu tiên cho hai em, vì còn là sinh viên. Giám đốc có ý định đào
tạo để mai mốt hai đứa ra trường thì làm hẳn.
Nguyệt Hương nhìn Thanh Phương, vẻ mặt tươi rói như muốn bảo “hết lo
nhé”. Thanh Phương cũng thở nhẹ như trút đi nỗi lo đè nặng ngực.
Khi cô thư ký đi ra ngoài rồi, cả hai mở phong bì ra xem, rồi kêu lên sửng
sốt:
– Nhiều vậy sao? Trời đất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.