ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 50

– Mình không quên chuyện đó đâu rồi sao nữa?
– Lúc đó giám đốc đưa danh thiếp cho mình, bảo mình tới gặp, rồi ...
Thanh Phương cắt ngang:
– Thôi khỏi kể, mình hiểu rồi. Có phải anh ta bảo Hương giấu mình không?
– Không bảo thẳng là giấu, nhưng ý thì mình hiểu.
– Hiểu thế nào?
– Thì giám đốc sợ Phương ngại vì chuyện gây hấn lần đó, nên không muốn
Phương biết.
Thanh Phương mím môi đứng im, rồi chợt đi nhanh ra khỏi phòng, làm
Nguyệt Hương hoảng hồn đi theo:
– Phương đi đâu vậy?
– Hương vô làm đi, mình đi có chuyện một chút.
– Nhưng đi đâu, có phải Phương lên hỏi giám đốc không? Lần đầu tiên
mình thấy Phương dữ như vậy đó. Mà hỏi gì mới được chứ.
Thanh Phương không trả lời. Cô băng băng đi lên tầng trên. Gặp cô thư ký
ở giữa đường cô chận lại:
– Chị cho em hỏi, phòng giám đốc là phòng nào ạ?
Nguyệt Hương đứng phía sau ra dấu cho cô thư ký. Nhưng cô ta không để
ý, chỉ nhìn Thanh Phương:
- Em rẽ qua tay phải, phòng ở sát cầu thang ấy.
– Cám ơn chị.
Thanh Phương đi nhanh đến phòng, cô chỉ gõ cửa một tiếng rồi tự động đẩy
cửa vào, vẻ mặt bừng bừng giận dữ.
Minh Nguyên đang ngồi sau bàn. Anh ngẩng lên khi thấy có người vào, đôi
mắt loé lên ngạc nhiên. Nhưng anh không phản ứng gì, chỉ ngồi im,
nghiêng đầu nhìn Thanh Phương như chờ xem cô sẽ làm gì.
Nguyệt Hương đi theo phía sau, cô lúng túng thanh minh:
– Em không có nói gì hết. Không biết làm thế nào Thanh Phương phát hiện
được, em xin lỗi.
Cô kéo tay Thanh Phương:
– Đi ra đi Phương!
Minh Nguyên khoát tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.