ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 52

Minh Nguyên nheo nheo mắt, cười mỉa mai:
– Tôi không hiểu cô nghĩ gì mà đánh giá mình cao thế. Việc gì tôi phải gạt
gẫm để giúp đỡ cô, tôi làm điều đó vì bạn cô, tôi muốn giúp Nguyệt
Hương, chỉ một mình cô ta thôi. Nhưng cô là bạn thân của cô ta, nên buộc
lòng tôi phải nhận cả cô. Cô phải cám ơn bạn cô mới phải.
Thanh Phương lập tức quay lại nhìn Nguyệt Hương:
– Thì ra là vậy! Hương có biết anh ta ra sao không mà dám nhận sự giúp đỡ
của anh ta. Đó là một con cáo, Hương không sợ nguy hiểm sao?
Nguyệt Hương lúng túng:
- Phương nói gì nghe nặng vậy? Mình có thấy giám đốc nguy hiểm gì đâu,
thực tế là ảnh rất hào phóng với tụi mình ...
– Rồi sau đó anh ta sẽ đòi ở Hương những cái lớn hơn. Nếu tin anh ta,
Hương sẽ chết đó.
Minh Nguyên điềm nhiên:
– Chuyện tôi có đòi hay không cứ để thời gian trả lời. Mà các cô cũng
không kém thông minh để gạt đâu, đừng làm ra vẻ hiền lành như vậy.
Thanh Phương khuẩy tay:
- Tôi không thèm nói chuyện với anh. Tôi sẽ nghỉ việc ngay sáng nay, đừng
tưởng dùng tiền sẽ trói buộc được tôi, không có đâu.
Minh Nguyên chợt cười lớn:
– Sao cứ cho mình là quan trọng không vậy? Lúc nãy tôi nói cô không nghe
sao, tôi không dư thời giờ đến mức làm chuyện vớ vẩn, là tìm cách gần gũi
cô, dùng từ trói buột nghe sao buồn cười quá.
– Anh không tốt tới mức thừa thãi vậy đâu. Nguyệt Hương đâu có quen biết
gì với anh, đến mức anh phải giúp nó một cách hào phóng, rồi lại vì nó mà
giúp cả tôi. Anh không còn biết dùng tiền vào việc gì nữa à?
Minh Nguyên uể oải gật đầu:
– Nhiều lúc tôi nổi hứng bất tử lắm. Có thể tôi thích cái cách lịch sự của cô
ấy khi cô ấy thay mặt cô mà xin lỗi tôi. Một người cư xử văn hoá như vậy,
không đáng để tôi cảm mến sao?
– Đừng có nguỵ biện!
Minh Nguyên cười lơ đãng, nụ cười của người chẳng hề bị chọc tức. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.