ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 56

được không anh?
– Được chứ, Phương lại đây!
Thái Quyền dẫn cô đến dãy bàn gần cửa kho. Anh bảo các cô ngồi gần đó
gom lại nhường chỗ cho Thanh Phương, rồi vào kho khuân thùng hàng ra
cho cô. Thanh Phương định cản thì anh khoát tay:
– Cứ ngồi đó, để anh lấy cho!
Thanh Phương ngồi yên nhìn theo. Cách chăm sóc đó làm cô thấy thật dễ
chịu, cảm giác như trở về nhà sau chuyến đi xa và được gặp lại người mà
mình quyến luyến. Dù sao thì cô cũng không hề tiếc khi nghỉ làm chỗ Minh
Nguyên, dù tiền bạc luôn là điều thúc bách cô.
Vì đến trễ nên Thanh Phương làm hơi muộn. Khi cô xong thùng hàng thì
công ty chỉ còn vài người. Cô chờ kiểm xong rồi vội vã về cho kịp đi học
buổi chiều. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy xe mình, cô đứng loay hoay
giữa những xe lác đác trong sân, bàng hoàng với ý nghĩ mình vừa bị mất
phương tiện duy nhất để đi làm.
Thanh Phương còn đang ngơ ngẩn thì Thái Quyền đi ra. Anh nhìn vẻ mặt
cô, có vẻ lo lắng:
– Sao buồn hiu vậy Phương, chuyện gì vậy?
– Xe em mất rồi.
Thanh Phương chỉ thốt lên được như vậy rồi đứng yên, tâm trạng thảng thốt
làm cô không biết nói gì nữa.
Mọi người bên trong đổ xô ra hỏi, bàn tán xôn xao. Chuyện mất mát của
Thanh Phương làm ai cũng bị chấn động, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải
quyết được gì.
Cuối cùng, mọi người giải tán. Chỉ có Thái Quyền còn ở lại với Thanh
Phương. Cô khóc như mưa, càng nghĩ càng thấy giận dữ và khổ sở. Ngày
đầu tiên trở lại làm cũng là ngày bi đát nhất của cô. Nghĩ tới chuyện không
có phương tiện đi học, cô càng thấy bàng hoàng.
Thái Quyền nói như an ủi:
– Mất rồi thì mình tìm cách giải quyết, không đến nỗi to tát lắm đâu,
Phương đừng lo.
Thanh Phương lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.