ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 58

Lúc đó người chạy bàn đi tới. Thái Quyền gọi liên tục mấy món, đến nỗi
Thanh Phương cản lại:
– Đừng gọi nữa! Chi mà nhiều vậy anh Quyền, ăn sao hết.
– Gọi nhiều món cho Phương dễ ăn, cái này không được thì chọn cái khác.
Thanh Phương nói thành thật:
– Anh đừng có xài phí cho em như vậy. Em biết anh còn bao nhiêu thứ phải
lo. Lần trước nhận quà của anh em ngại lắm rồi, bây giờ đến mấy chuyện
này làm sao em trả nổi cho anh.
– Đừng nói chuyện này nữa nghe, nó không là gì cả. Anh còn muốn lo cho
Phương nhiều cái lớn hơn, em chỉ việc nhận thôi.
Thanh Phương chống cằm, cảm thấy xúc động không ít. Cô cô mỉm cười
cho Quyền vui, nhưng nụ cười cũng chẳng tròn trịa nổi. Và cô lại thở dài ủ
dột.
Chợt cô có cảm giác như có cái gì đó không rõ, như một ánh mắt mơ hồ
nào đang nhìn mình. Cô ngẩng lên nhìn phía bàn xa xa phía góc phòng.
Đúng như cô cảm nhận, Minh Nguyên đang ngồi một mình. Cặp mắt nhìn
cô như quan sát tìm hiểu. Bất giác cô quay ngoắt đầu nhìn chỗ khác, gương
mặt trở lên lầm lì hẳn đi.
Tại sao cô cứ gặp anh ta hoài vậy? Lạ thật! Một người như anh ta mà cũng
chịu vào mấy chỗ này. Sao số cô xui thế chứ? Ngay ngày đầu tiên nghỉ làm
đã gặp lại anh ta, giống như oan gia vậy.
Thanh Phương cố ăn thật nhanh rồi đòi về. Thái Quyền không hiểu tâm
trạng cô, anh chỉ nghĩ cô mệt nên cũng không hỏi nhiều.
Khi đi ngang bàn Minh Nguyên, anh gật đầu chào rất nhiệt tình, anh ta
cũng đáp lại một cách lịch sự vừa phải. Còn Thanh Phương thì làm như
không thấy, cô ngó thẳng ra cửa như không thèm biết cái nhìn của anh ta
đuổi theo mình.
Quyền không để ý thái độ của Thanh Phương. Khi ra ngoài đường, anh nói
như nhắc:
– Phương có nhớ giám đốc của công ty Vinaindo không? Người mà
Phương va vào làm anh ấy suýt té lần đó, nhớ không?
– Phương quên rồi, nhưng sao hả anh Quyền?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.