ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 60

mà thậm chí hai cô làm ở đâu anh cũng không biết, lúc đó anh hơi tự ái nên
không hỏi.
– Tự ái vì hai đứa em bỏ đi phải không?
– Anh không giải thích được. Trên lý thuyết thì anh không có quyền trách,
chỗ nào lương cao hơn thì người ta phải chọn chứ. Vậy nhưng khi nghĩ
Phương không hề quan tâm tới những gì anh dành cho Phương, thì anh lại
tự ái và mặc cảm.
– Mặc cảm với Phương à?
– Dù sao Phương cũng từng là một tiểu thư, còn anh thì chẳng có gì cả.
Thanh Phương kêu lên:
– Không ngờ anh Quyền có ý nghĩ đó. Trời ơi! Thật là ...
– Lúc đó anh rất buồn, nhưng đành chịu.
– Sao anh lại mặc cảm như vậy, trong khi Phương không hề nghĩ gì cả.
– Người vô tư là người sung sướng nhất đó Phương.
Thanh Phương lặng thinh. Tự nhiên cô nhớ lại điều Nguyệt Hương nói lúc
sắp chuyển chỗ mới, khi đó cô nhận quà của Thái Quyền. Nguyệt Hương
bảo anh có tình cảm với cô, nhưng lúc đó cô không tin. Lúc đó nếu không
đổi chỗ làm, thì có lẽ giữa hai người đã không có một khoảng thời gian bặt
tin như vậy.
Tự nhiên Thanh Phương nghiêng người tới trước, giọng mềm mại hơn:
– Anh Quyền có tin lúc đó Phương không muốn đi không?
– Tại sao?
– Vì Phương thích làm chỗ này, thích mỗi ngày đi làm là gặp anh Quyền.
Nhưng lúc đó Hương đi thì Phương phải đi theo và Phương cũng cần ...
Thái Quyền gật đầu liên tục:
– Anh hiểu rồi, nhưng dù sao thì bây giờ Phương cũng đã trở lại rồi, coi
như lúc đó không có chuyện gì xảy ra nghe Phương.
Thanh Phương không trả lời. Cô lặng lẽ cười một mình. Hôm nay là ngày
nặng nề nhưng cũng là ngày hạnh phúc nhất. Cô mất đi một thứ nhưng lại
có được thứ khác lớn lao hơn. Cái mất đó cũng đâu còn ý nghĩa gì.
Thái Quyền đưa cô về nhà. Anh nhìn đồng hồ, rồi nói tỉnh bơ:
– Phương vô nghỉ một chút. Khoảng một giờ, anh trở lại đưa tới trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.