ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 88

này, anh không thể làm khác được.
Thanh Phương cười gượng:
- Thôi để mai mốt tính nữa, chờ cho em đi làm được rồi, em sẽ giúp anh.
Thái Quyền nói qua chuyện khác:
- Ở đây em thấy thoải mái không?
- Chỗ ở thoáng mát thế này tất nhiên là phải thoáng hơn ở nhà trọ, nhưng
em buồn lắm.
- Em ráng đi, dù sao em được người lo thế này vẫn tốt hơn là nhờ bạn bè.
- Em biết. Nhưng nếu được, mỗi ngày anh mỗi ghé chơi với em được
không?
Thái Quyền chưa kịp trả lời thì tự cô lại đổi ý:
- Mà thôi, anh lo công việc của anh đi, đừng đến hoài, mất thời giờ lắm, em
không trông anh đâu.
- Đừng lo, anh sẽ ghé thường mà. Em thế này làm sao anh không tới được
chứ.
Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Bây giờ anh về, chiều mai anh tới nữa. Nếu buồn thì em đi ra ngoài chơi,
ở nhà hoài tù túng lắm.
- Dạ.
Thái Quyền nhìn vào nhà, rồi kéo Thanh Phương vào lòng, hôn cô thật lâu.
Đến lúc có tiếng rơi vỡ phía nhà bếp, hai người giật mình rời nhau ra.
Thái Quyền thoáng lúng túng nhìn vào nhà rồi nói nhỏ:
- Anh về nghe.
Thanh Phương gật đầu với một chút buồn buồn:
- Nếu được thì vài ngày anh đến đây chơi với em được không?
Thái Quyền đi nhanh ra sân lấy xe, anh cố ý như không nghe. Ra đến ngoài
đường, anh quay lại nhìn vào sân. Anh nhìn Thanh Phương đứng tiễn mình
ở cổng mà thấy một khoảng cách gì đó thật khó gọi tên. Cảm giác cách biệt
mơ hồ. Buồn buồn thì cụ thể.
Thanh Phương cứ nghĩ Minh Nguyên muốn dùng anh để gián tiếp miệt thị
khinh rẻ cô. Nhưng bây giờ anh hiểu không phải, chắc chắn không phải như
vậy. Nếu không phải là yêu, chắc chắn anh ta không cử xử chu đáo như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.