ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 90

Hoàng Thu Dung

Đừng như mây lang thang

Chương - 6 -

Thanh Phương ngồi một mình dưới gốc cây trứng cá. Mặt sân ngập đầy lá
lẫn với những trái trứng cá bị rụng. Mỗi buổi sáng, cả khoảng sân lại như
đầy lên hơn vì những lá lớp lá rơi xuống. Dì Mười đã mấy lần đòi quét dọn
nhưng Thanh Phương không cho. Cô thích nhìn lá rơi như vậy, nó có vẻ gì
đó như một sự hoang tàn. Dù buồn nhưng vẫn có ấn tượng hơn là mặt sân
vàng một màu gạch vô cảm.
Phía ngoài cổng, chiếc xe màu trắng dừng lại rồi Minh Nguyên mở cửa
bước xuống. Thanh Phương nhìn ra nhưng vẫn ngồi yên một chỗ, không
buồn chào đón anh ta, dù là nụ cười gượng gạo.
Minh Nguyên hoàn toàn không có vẻ phật lòng với thái độ đó, anh quen
phớt lờ vẻ ác cảm của cô rồi. Mà không chừng cô như vậy anh lại thấy
quen hơn.
Anh đến ngồi xuống phía đầu ghế đá, giữ khoảng cách hơi xa Thanh
Phương và nhìn cô một cách quan tâm:
- Chỗ đau thế nào rồi, hôm nay đã bớt chưa?
- Đỡ rồi, cám ơn.
- Nhìn cô có vẻ hồng lên rất nhiều, vậy tốt hơn.
Thanh Phương khó chịu quay mặt chỗ khác. Anh ta đâu phải là bạn bè,
thậm chí cũng không phải là người bình thường với cô. Nói chuyện kiểu
quan tâm như vậy chỉ làm cô bực mình mà thôi.
Minh Nguyên liếc nhìn Thanh Phương một cái. Anh thừa biết cô nghĩa gì
trong đầu, nhưng vẫn thản nhiên:
- Sao ngồi ngoài này một mình vậy? Nếu buồn thì cứ đi chơi, ở nhà hoài
không thấy chán à?
- Không.
Minh Nguyên chợt nhìn xuống sân rồi cau mặt:
- Sao dì Mười không quét lá, để dơ quá.
- Tôi thích như vậy đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.