ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 86

Thái Quyền chạy chậm chậm tìm nhà. Anh chẳng khó khăn gì khi tìm được
số nhà Nguyệt Hương chỉ. Anh dựng xe trước cổng, bước đến bấm chuông,
rồi trở lại xe ngồi đợi. Một lát sau dì Mười đi ra. Thấy anh, bà hỏi dè dặt:
- Cậu tìm ai?
- Dạ, có cô Phương ở nhà không ạ?
- Cậu là bạn cô Phương hả? Cô Phương đang ở nhà đó.
Bà đẩy rộng cửa cho Thái Quyền dắt xe vào sân, rồi đi vào báo với Thanh
Phương.
Thái Quyền lững thững đi vào phòng khách. Anh đưa mắt nhìn quanh như
quan sát, vẻ mặt trở nên trầm ngâm chứ không còn sự sốt ruột như khi đi
trên đường.
Dì Mười mang ly nước ra đặt trước mặt Thái Quyền:
- Mời cậu.
- Dạ, cám ơn.
Bà mỉm cười thân thiện rồi đi vào nhà. Một lát sau, Thanh Phương đi ra. Cô
có vẻ vô cùng ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. Cô đi nhanh tới, ngồi xuống bên
cạnh anh:
- Ai cho anh hay em ở đây vậy?
- Sao em bị thế này mà không báo với anh? Nếu Nguyệt Hương không nói
thì chắc tuần sau anh mới biết đó.
- Lúc bị té, em muốn gọi cho anh ngay, nhưng rồi em nghĩ như vậy anh sẽ
cực, nên em lại thôi. Anh gặp Nguyệt Hương hồi nào vậy?
- Mới gặp, nói chuyện xong là anh tới đây ngay.
- Mấy hôm nay anh có đi làm không?
- Có, nhưng giám đốc không nói gì cả.
- Anh ta không nói vì anh ta sợ anh bị phân tâm đấy. Người ta có ai muốn
nhân viên làm việc thiếu tập trung đâu, như vậy thì thiệt thòi cho anh ta.
Thái Quyền nhìn cô chăm chú, rồi hỏi thử:
- Giám đốc có vẻ tốt với em, sao em không ưa anh ấy vậy? Anh nghĩ anh
ấy không tính toán hẹp hòi như vậy đâu.
- Anh chưa biết về con người đó nên còn ảo tưởng lắm.
- Anh không ảo tưởng. Chuyện anh ta gây ra cho gia đình em, anh biết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.