ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 95

- Tất nhiên, những chuyện như vậy bà ấy và ba tôi sẽ giấu tôi, nhưng có vài
lần vô tình tôi nghe được, mỗi khi bà làm ăn thất bại hay con trai bà vỡ nợ,
dì Kiều đều xin tiền ba tôi để giúp bà. Nói thẳng ra, tài sản mà bà có được
là bòn rút từ gia đình tôi, tôi căm ghét các người.
Càng nói, Thanh Phương càng bị khích động. Những uất ức, những mối
hận chôn trong lòng, bây giờ bộc phát mãnh liệt khiến cô nói mà không cần
biết như vậy là có hại hay không. Giọng Thanh Phương càng lúc càng cao
vút:
- Chính dì Kiều làm ba tôi trắng tay, rồi khi ba tôi buồn rầu mà bệnh thì bà
ta lại bỏ mặc mà đi. Không bao giờ tôi quên được những ngày cuối đời của
ba tôi, khổ sở thế nào bà biết không?
- Tôi hiểu nhiều hơn cháu nghĩ đấy.
- Không, bà chỉ nói trên đầu lưỡi, chứ làm sao bà hiểu được nỗi khốn khổ
của cha con tôi. Tôi có thể tha thứ nếu dì Kiều chăm sóc ba tôi những ngày
cuối đời. Thế mà bỏ đi một cách vô tâm, có ai tàn nhẫn hơn thế không?
Bà Hạnh im lặng nhìn gương mặt bừng bừng đầy thù hận của Thanh
Phương. Bà thông cảm hơn là nổi giận, điều đó đã giúp bà bình tĩnh nghe
cô nói năng hàm hồ.
Chờ cô im lặng hoàn toàn, bà nói một cách nhẹ nhàng:
- Tôi hiểu cháu ghét chúng tôi, nhưng cháu đã hiểu sai lâu quá rồi. Nếu
Minh Nguyên nó không nhẫn nhịn thì nó sẽ không để cháu yên khi cháu vu
khống gia đình tôi đâu.
Thanh Phương kêu lên:
- Vu khống à? Bà bị oan ức lắm à? Nếu ba tôi còn sống, chắc ba tôi sẽ vỡ
tim vì tức.
Bà Hạnh nghiêm mặt:
- Tất cả tiền mà dì Kiều xin của ba cháu, nó đều đem cho tình nhân. Tôi
không đồng ý việc làm của nó, nhưng cháu phải hiểu, dù là chị em nhưng
quyền hạn của một người chị thì có giới hạn mà thôi.
Thanh Phương định mở miệng thì bà khoát tay:
- Khoan, cháu để tôi nói hết! Cháu đã nói quá nhiều rồi, bây giờ không cho
phép cháu xúc phạm chúng tôi nữa, ngồi yên mà nghe đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.