ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 97

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, rồi giọng Minh Nguyên vang lên:
- Tôi có thể vào được không?
Thanh Phương bỏ quyển sách xuống bàn đi ra mở rộng cửa cho anh ta, rồi
quay vào tiếp tục dọn dẹp.
Minh Nguyên nhìn mọi thứ trong phòng. Anh hỏi tò mò:
- Cô định đi ngay bây giờ à?
- Không, nhưng tôi chuẩn bị sẵn, sáng mai đi sớm.
Minh Nguyên không nói gì nữa. Anh đến ngồi cạnh cửa sổ, ở vị trí hơi xa
Thanh Phương, như thấy khoảng cách gần là không tiện. Anh nhìn Thanh
Phương buộc chồng báo lên tiếng:
- Có cần tôi phụ gì không?
- Không, cám ơn.
Thanh Phương trả lời ngắn gọn, nhưng âm sắc không khô khan như trước
kia. Thậm chí, cô thấy việc anh ta vào phòng cũng không làm cô khó chịu.
Suy cho cùng thì đây là nhà anh ta mà, muốn ở đâu là quyền của anh ta, cô
lấy quyền gì mà khó chịu chứ.
Minh Nguyên chợt lên tiếng với vẻ tư lự:
- Không ở lại được sao?
Thanh Phương dừng hẳn công việc, quay lại nhìn anh ta:
- Anh nói gì?
- Tại sao nhất thiết phải bỏ đi, không ở lại được sao?
- Cám ơn, nhưng tôi lấy tư cách gì mà làm phiền gia đình anh chứ.
Minh Nguyên xoay hẳn người lại, nhìn cô chăm chú:
- Lần đầu tiên tôi nghe cô dùng từ đó với tôi, cô sợ phiền hay là ghét chúng
tôi?
- Sợ hay ghét thì đâu có quan trọng. Tôi thường lại rồi, không có lý do gì ở
lại cả.
- Đừng nói lan man, tôi muốn biết cô sợ phiền hay ghét gia đình tôi mà đi.
Thật ra, tôi giữ lời hứa rồi đó chứ, hầu như không để cô thấy tôi, tiếp tục ở
đây đi, đừng thay đổi gì cả.
Thanh Phương buột miệng:
- Lạ thật, anh không thấy ghét tôi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.