ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 99

- Chỉ nghe thôi mà đã đánh giá người ta à? Vậy sao cô không chịu khó
nghe tôi?
- Giữa cái vô tình nghe trung thực với cách giải thích không rõ ràng, tôi
phải tin vào mình hơn chứ. Ai ở trường hợp đó mà không nói dối để chạy
tội, tôi nghĩ anh cũng vậy thôi.
- Bộ tôi giống người gian xảo lắm à?
Bị hỏi dí, Thanh Phương nói bừa:
- Ừ
Minh Nguyên thản nhiên:
- Mai mốt nên rút kinh nghiệm, đừng hồ đồ quá sau đó lại thấy xấu hổ. Tôi
nghĩ bài học này cũng đáng giá cho cô lắm đó. Nếu không phải là mẹ tôi và
tôi, chắc cô đã bị ăn đòn rồi.
- Làm gì đến mức ấy chứ.
- Cô không biết cô xúc phạm người ta nặng nề ra sao, nên không cảm nhận
được cái tức của người ta. Một ngày nào đó bị như tôi, cô sẽ hiểu.
Thanh Phương cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi nói khẽ:
- Tôi thật lòng xin lỗi, nhờ anh nói với mẹ anh giùm tôi.
- Mẹ tôi không chấp nhặt cô đâu. Ngược lại, mẹ tôi thông cảm nhiều lắm
đó, nếu không thông cảm thì cô đã không yên thân đâu.
- Tôi hiểu, vì vậy tôi cảm thấy xấu hổ. Mẹ anh cho dì Mười đến lo cho tôi,
chứng tỏ đó là vị tha, vì vậy bà nói gì tôi cũng rất tin.
Minh Nguyên chuyển đề tài:
- Nếu không còn ấn tượng xấu với chúng tôi thì đừng đi đâu hết, cứ coi đây
là nhà của cô đi.
Thanh Phương lắc đầu cương quyết:
- Khi biết gia đình anh không nợ nần gì ba tôi thì tôi càng không thể nhờ
vả. Hơn tháng nay dựa vào nhà anh thế là đủ rồi.
Minh Nguyên nhún vai:
- Đúng là lập dị.
- Tôi lập dị?
- Gần như vậy! Trước kia, cô nghĩ gia đình tôi nợ cô thì cô ghét không
thèm nhận, bây giờ hiểu đúng chuyện thì ngại nên cũng không dám nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.