ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 100

Sao không thử nghĩ thực dụng hơn?
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
- Cứ coi gia đình tôi trả nợ cô thay cho dì Kiều, cô phải biết khôn ngoan lên
chứ.
Thanh Phương suy nghĩ một chút rồi cười khẽ:
- Anh tội nghiệp tôi lắm phải không?
- Nếu nói ra thì cô có tự ái không?
- Anh nói đi.
- Nói thật, vì chuyện nhà cô mà mẹ con tôi và dì Kiều gần như không muốn
nhìn nhau. Chúng tôi đã khuyên dì ấy hết mức, kể cả lên án, vì vậy mà bà
ấy không nhìn chúng tôi nữa, tất cả vì cô đó.
- Vì tôi?
- Tôi nghĩ, một cô bé con như cô mà phải chịu tai ương như vậy thì tội quá.
Tất cả những gì người lớn làm, rốt cuộc chỉ có cô gánh hậu quả, bất cứ ai
cũng thương hoàn cảnh cô, nói gì là gia đình tôi.
- Vì nghĩ vậy nên anh dám cho tôi cả ngôi nhà phải không? Anh quá hào
phóng rồi.
- Tôi không nghĩ như vậy là hào phóng. Coi như tôi trả nợ thay dì Kiều vậy
thôi, cô không nhận là cô ngốc vô cùng.
Thanh Phương mỉm cười:
- Có thể sau này tôi sẽ hối hận, nhưng bây giờ thì không.
- Tại sao?
Thanh Phương nhìn thẳng vào mặt Minh Nguyên, nghiêm nghị:
- Sau khi đã xúc phạm gia đình anh, tôi lại vô tư nhận sự giúp đỡ của anh
thì tôi còn ra gì nữa, tôi không làm vậy nổi đâu.
- Đừng quan trọng hoá vấn đề như vậy. Thật ra, mẹ tôi không để bụng đâu,
tôi cũng vậy.
- Nhưng tôi không thấy thoải mái. Cảm ơn vì anh tốt với tôi, nhưng có
những lòng tốt khiến người ta bị xấu hổ, tôi đang như vậy đó.
- Nhưng nếu tôi bị thất vọng vì cô từ chối thì sao?
Thanh Phương không hiểu hết ý nghĩa câu nói đó, cô mỉm cười thân thiện:
- Tại sao anh tốt với tôi như vậy? Tốt quá mức rồi, mà anh càng như vậy thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.