ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 117

làm tấm khiên bảo vệ để anh không nhìn thấy quá nhiều điều? Cô muốn bò
về bên cạnh và cuộn tròn trong lòng anh, nhưng cô vẫn quay đi.

“Trở lại đây.”

Giọng Max trầm và khàn vì giấc ngủ. Cô đứng xoay lưng lại với anh.

“Tốt hơn hết là em nên đi bây giờ” Claire thì thầm.

“Không, anh sẽ không cho em đi”, cô nghe thấy tiếng sột soạt khi anh rời

giường, rồi anh đã ở ngay sau và cơ thể trần truồng nóng ấm chạm vào lưng
cô. Hai cánh tay anh vòng quanh eo cô và chiếc váy lại trượt xuống sàn
nhà.

“Anh đã làm em sợ phải không?”, anh hỏi, miệng đặt lên cổ cô. “Có phải

vì anh đã làm em đau không?”

Cô từ tốn lắc đầu phủ nhận. “Anh không làm đau em”, cô nói.

“Anh đã lao vào em như một con bò mộng, em yêu, trong khi em quá

mềm mại”, môi anh chuyển đến vai cô và tìm được chỗ hõm mềm ở đó.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả qua da cô như một cái vuốt ve và cô cảm
thấy ngực mình lập tức căng lên hưởng ứng. “Quá mỏng manh. Da em cứ
như là lụa vậy”. Giờ thì hai bàn tay anh đã để lên ngực và đầu cô ngửa ra
sau, đôi mắt cô nhắm lại khi niềm vui sướng một lần nữa dâng lên.

“Về giường đi”, anh khẽ giục. “Anh biết em không thoải mái, nhưng mọi

chuyện sẽ ổn. Anh hứa. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện”. Lúc nào đó
trong ngày mai anh sẽ kể cho Claire biết thực ra mình là ai, và anh mừng vì
đêm nay đã đến trước. Đêm nay đã trói buộc cô với anh, cho anh một lợi
thế để đối diện với cô tất nhiên cô sẽ tức giận, nhưng anh không nghĩ có
việc gì mình không xử lý được.

Claire đi cùng anh, cho phép mình tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Một lát

sau, khi đã nằm dưới anh và ngọn lửa quen thuộc lại bùng cháy bên trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.