ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 119

Chương 7

Nhưng có đúng thế không? Sau khi vội vã đưa Claire về nhà, Max đã đi

và kể từ đó cô không nghe tin gì anh. Cô không ngạc nhiên mấy khi hết
ngày Chủ nhật mà không có cuộc điện thoại nào: Công việc của anh ở
Dallas hẳn phải rất cấp bách nên mới cần anh phải về ngay ngày hôm đó,
nhưng cô đã mong đến thứ Hai anh sẽ gọi. Trong khoảng thời gian ngắn
ngủi Max đã len chặt vào cuộc đời và trái tim cô đến mức giờ mọi thứ có
vẻ như không đúng khi anh vắng mặt. Cô vội vã đi từ chỗ làm về nhà hôm
thứ Hai, sợ rằng có thể sẽ lỡ mất cuộc gọi của anh, nhưng điện thoại luôn
im lặng và càng để lâu thì cô càng tin rằng có chuyện gì đó đã xảy ra.
Claire không biết đó là gì nhưng cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng cô.
Anh đã muốn nói với cô về chuyện gì? Cô biết đó là chuyện quan trọng;
trông mặt anh rất nghiêm túc, thậm chí là hơi u ám. Nhưng mọi chuyện đã
không được nói ra và đáng lẽ không nên thế - bất kể đó là chuyện gì thì nó
cũng chỉ có thời điểm, giờ thì thời điểm đó đã trôi qua.

Cô trằn trọc vì quá lo lắng, cơ thể tỉnh như sáo của cô nhắc nhở đến niềm

khoái lạc anh đã mang đến, những điều anh đã dạy mình. Thật kinh ngạc vì
cô đã cưới Jeff được năm năm mà không hề biết rằng mình có thể phát điên
vì ham muốn, rằng sự đụng chạm của một người đàn ông có thể khiến cô
tan chảy vì nhu cầu thể xác. Không, không phải là một người đàn ông nói
chung. Chỉ có một người thôi. Đó là Max.

Tại sao anh vẫn không gọi?

Việc thiếu ngủ đã để lại những quầng thâm dưới mắt cô ngày hôm sau,

và khi nhìn vào gương cô càng cảm nhận được kết thúc xấu đang đến gần.
Cô nhìn vào hai chiếc hố sâu đen nơi mắt mình, cố nhìn vượt qua chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.