ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 120

vào tận người phụ nữ ẩn bên trong, tận những cảm xúc mà cô cảm nhận
được nhưng không biết chúng là gì. Có phải Max đã thấy cô khiêm khuyết
ở đâu không? Có phải cô đã quá vụng về? Có phải anh đã sợ hãi khi phát
hiện ra cô cũng chỉ như những người đàn bà khác, dễ dàng lên giường và
dễ dàng quên đi? Có phải anh đã quên cô rồi không?

Nhưng anh đã muốn cô điên cuồng, thậm chí không kịp mang cô vào

phòng ngủ, thậm chí không kịp cởi quần áo của cả hai. Hai má cô nóng
bừng trước ký ức ấy. Họ đã ân ái trong tiền sảnh như hai con người nguyên
thủy trong phục trang dự tiệc. Sự cẩn trọng của cô bay biến, sự kiềm chế
của anh cũng mất và cả hai đã hòa vào nhau bằng nguồn năng lượng
nguyên sơ. Chắc hẳn việc ấy phải có ý nghĩa nào với anh chứ.

Nhưng Max quá thạo đời trong khi cô lại ngây thơ. Phải chăng đêm ấy

với anh chỉ như bao đêm khác? Phải chăng nó chẳng là gì ngoài một sự tiếp
nối những cảnh giống nhau?

Không có câu trả lời nào trong gương.

Sau bữa trưa, một cuộc điện thoại được gọi đến công ty và Sam dành rất

nhiều thời gian trong phòng làm việc của mình. Khi đi ra, ông tái xanh.

“Tôi vừa nhận tin báo về một nỗ lực thâu tóm chúng ta”, ông lặng lẽ nói.

Claire nhìn lên ông, chờ đợi.

“Đó là Spencer-Nyle ở Dallas.”

Đó là một tập đoàn lớn với công việc kinh doanh trải rộng trên nhiều lĩnh

vực và chủ tịch hội đồng quản trị là một huyền thoại về sự khôn ngoan.
Sam và Claire nhìn nhau, biết rằng đây chỉ là vấn đề thời gian. Nếu vụ thâu
tóm bắt nguồn từ một thế lực nào đó tương đương về thực lực với Hợp kim
Broson thì họ còn có cơ hội chống lại, chứ Spencer-Nyle có thể nuốt gọn
họ mà không gặp chút vấn đề gì. Sam có thể sẽ thắng được vòng một nhờ
bất động sản, nhưng cuộc chiến sẽ vẫn nghiêng về Spencer-Nyle.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.