ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 124

chà, quỷ tha ma bắt”, Rome dài giọng nói. “Cậu đang cư xử y như hồi tôi bị
Sarah làm cho phát điên lên. Chúa ơi, tôi yêu giây phút này biết mấy! Đúng
là trời có mắt. Cậu chàng ơi, cậu đang gặp phải vấn đề đàn bà rồi!”

Max cau mày với Rome. “Cậu vui thế cơ à?”

“Quá vui là khác”, Rome đồng ý, nụ cười tinh quái làm sáng bừng khuôn

mặt rắn rỏi, hắc ám của anh. “Đáng lẽ tôi phải đoán ra sớm hơn. Trời ạ, cậu
đã ở Houston cả một tuần. Hẳn đó phải là chuyện động trời nếu cậu không
tán được một người phụ nữ nào.”

“Cậu có khiếu hài hước thật là biến thái”, Max nói không hề có ác ý,

nhưng cũng không cười.

“Cô ấy là ai?” “Claire Westhrook.”

Vì Rome đã nghiên cứu hồ sơ của hãng Hợp kim Bronson nên anh biết

cái tên này và mối liên hệ của cô với công ty. Anh cũng biết nguồn thông
tin quý giá cần thiết cho sự thành công của vụ làm ăn lần này đã đến từ chỗ
cô. Một bên lông mày anh nhướng lên. “Cô ấy có biết cậu là ai không?”

“Không”, Max gầm ghè và Rome khẽ huýt sáo. “Cậu gặp rắc rối to rồi.”

“Chết tiệt, tôi biết chứ!”, Max bật dậy và đi đi lại lại trong văn phòng

mình, lùa ngón tay qua tóc. “Tôi có thể xử lý được chuyện đó, nhưng tôi
đang lo cho cô ấy. Tôi không muốn cô ấy phải chịu khổ sở vì vụ này.”

“Vậy thì gọi cho cô ấy đi.”

Max lắc đầu. Điện thoại không được, anh biết điều đó. Anh phải ở bên

để có thể ôm cô, an ủi cô bằng cơ thể anh, đảm bảo với cô những gì xảy ra
giữa họ là thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.