ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 125

“Vài ngày nữa cậu sẽ trở lại Houston. Anson sẽ thúc đẩy vụ này thật

nhanh.

Đến lúc đó thì cô ấy cũng biết cậu là ai thôi.”

“Tôi định nói cho cô ấy biết trước tất cả những người khác.”

Max cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen với vô vàn điểm sáng trên

bầu trời Dallas. Anh muốn ở bên Claire ngay lúc này, nằm trên giường
cùng cô, vuốt ve những điểm mềm mại làm say lòng người trên da cô. Gần
đây anh không ngủ được, bị cơ thể mình tra tấn vì khao khát cô. Nếu trước
đây anh đã khó lòng gạt cô ra khỏi tâm trí thì giờ đây việc đó gần như là
không thể được nữa.

Claire cố ăn hết chiếc sandwich đã mang theo cho bữa trưa, nhưng nó

quá nhạt nhẽo và sau vài miếng cô quấn lại trong màng bọc, vứt nó vào
thùng rác. Đằng nào cô cũng không muốn ăn. Văn phòng vắng vẻ. Sam
đang đi ăn trưa, hầu hết mọi người khác cũng vậy. Hôm nay là thứ Sáu, gần
một tuần từ ngày cô nghe và nhìn thấy Max lần cuối. Cả một thời gian dài
vô định. Cô đã thôi mong anh gọi, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn đang
nhẩm tính thời gian. Hai ngày. Ba. Bốn. Chẳng mấy chốc đã lại một tuần.
Dần dần nó sẽ thành một tháng, có lẽ ngày nào đó nỗi đau sẽ phai nhạt.

Điều quan trọng nhất là lấp đầy khoảng trống thời gian để bản thân luôn

luôn bận rộn. Cô bắt đầu đánh máy một chồng thư. Tuần này lượng thư từ
qua lại đã tăng lên gấp đôi do thông báo chính thức từ phía Spencer-Nyle
cho biết họ đang quan tâm tới Hợp kim Bronson. Không còn thời điểm nào
tốt hơn, Claire tự nói với mình - việc này khiến cô không còn thời gian mà
suy nghĩ lung tung nữa.

Claire thấy kỳ lạ vì Sam lại có vẻ vui đến thế. Ông đang chuẩn bị như

một vị huấn luyện viên xốc lại đội hình để chờ trận đấu hàng năm với đối
thủ truyền kiếp của mình với lòng nhiệt tình không thua kém huấn luyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.