ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 126

viên thực thụ. Thực tế ông đang rất thích thú với tình huống này! Các cổ
đông khác cũng phản hồi khá tốt. Giá cổ phiếu đã tăng vọt ngay khi tin tức
lộ ra ngoài.

Sam đã nghiên cứu một chút về tập đoàn Spencer-Nyle nói chung và

Anson Edwards nói riêng, ông tìm được một số lượng bài báo ấn tượng về
người đàn ông này. Khi Claire mang các lá thư vào cho ông kí thì trên bàn
làm việc của Sam toàn báo là báo. Một tấm ảnh màu của Anson Edwards
được đăng trên trang nhất. Trông ông ta không giống kiểu một con cá mập
trên thương trường cho lắm, Claire nghĩ. Ông ta ăn mặc gọn gàng và không
có điểm nào hay nét nào nổi bật, ông ta là kiểu người dễ dàng lẫn vào đám
đông, trừ ánh sáng trí tuệ ngời ngời hiện lên trong đôi mắt.

Bài báọ vô cùng thú vị và đi sâu vào nhiều chi tiết. Claire mang cuốn tạp

chí về bàn mình để đọc nốt. Khi lật sang trang thì cô thấy khuôn mặt của
Max nhìn thẳng vào mình.

Claire chớp mắt, choáng váng và lệ dâng tràn mi. Cô nhắm mắt lại để

đuổi chúng đi. Chỉ một tấm hình của anh thôi cũng làm lòng cô quặn thắt vì
nỗi đau, những kỉ niệm và một tình yêu ám ảnh. Giá như cô biết chuyện gì
đã xảy ra!

Claire mở mắt và nhìn lại bức ảnh lần nữa. Có một tấm khác bên cạnh,

chụp người đàn ông hắc ám với đôi mắt đen, bên dưới cả hai là dòng ghi
chú: “Roman Matthews, bên trái, và Maxwell Conroy là hai vị phó giám
đốc do Anson Edwards đích thân tuyển chọn và đại đa số cộng đồng doanh
nhân Mỹ coi đội ngũ lãnh đạo ở Spencer-Nyle là tốt nhất”.

Họ gõ tên anh sai rồi. Anh là Maxwell Benedict chứ không phải

Maxwel1 Conroy. Tay cô run lên khi cầm tờ tạp chí, đôi mắt cô lướt qua
bài báo để tìm đoạn có nhắc đến anh. Đây rồi. Cô đọc đi đọc lại đoạn đó và
cuối cùng sự thật cũng thấm vào đầu cô. Anh ta là Maxwell Conroy chứ
không phải Benedict, anh ta đã nồng nhiệt theo đuổi cô như thế là hòng thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.