ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 128

Đáng lẽ Max không cần phải làm tình với cô, Claire đau đớn nghĩ. Cô đã

nói với anh ta về bản định giá miếng đất rồi. Dụ dỗ cô lên giường chắc
giống như phủ thêm lớp kem béo ngậy lên chiếc bánh phần thưởng để thấy
được chinh phục cô dễ dàng đến nhường nào.

Đôi mắt cô khô cạn, bỏng rát và cổ họng thì đau đớn. Cô nhận ra mình

đang thở những hơi hổn hển, khó nhọc và một cơn ớn lạnh siết lấy cô. Cảm
giác bị phản bội đang đốt cháy gan ruột cô như chất axít.

Tờ tạp chí rơi khỏi những ngón tay lạnh ngắt, cứng đờ và cô ngồi xuống

bất động. Sam tìm thấy cô trong tư thế ấy khi đi ăn trưa về.

Khuôn mặt cô trắng bệch và vô hồn, dường như cô không nhìn thấy ông

cho dù đang nhìn thẳng về hướng đó lúc ông bước vào cửa. Sam cau mày
và đi lại chỗ cô. “Claire?”

Claire không trả lời và ông ngồi xổm trước mặt cô cầm lấy tay cô và xoa

những ngón tay lạnh cóng. “Claire, có chuyện gì thế? Có việc gì đã xảy ra
à?”

Môi cô gần như không lay động và đôi mắt nâu tối sầm khi nhìn vào ông.

“Sam, tôi đã phản bội ông rồi.”

Chậm rãi như một người đã rất già yếu, Claire cúi xuống nhặt tờ tạp chí

lên. Cô lật từng trang hết sức cẩn thận cho đến chỗ bài báo về Spencer-Nyle
và mở ra trang có ảnh Max. “Tôi đã hẹn hò với anh ta”, cô thì thầm, chỉ vào
Max. “Nhưng anh ta bảo tôi tên anh ta là Max Benedict chứ không phải
Max Conroy, và anh ta… anh ta biết về miếng đất của ông.”

Sam cầm tờ tạp chí từ tay cô, khuôn mặt đanh lại, Claire tự hỏi ông có

căm ghét cô không. Hẳn là thế, có lẽ ông sẽ sa thả cô ngay tại chỗ và cô
đáng phải bị như vậy. Vì sự ngu ngốc đến khó tin và không gì bào chữa nổi
của cô đã khiến ông mất cả công ty.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.