ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 129

“Chuyện xảy ra như thế nào?”, Sam lẩm bẩm.

Claire kể cho ông nghe, không chừa lại điều gì. Max đã lừa cô và cô tin

từng lời anh ta nói. Nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má xanh xao dù cô
không để ý đến chúng. Sam đưa tay ra và cầm tay cô, khi Claire đã kể xong
ông làm điều không ai tin nổi. Ông khẽ ôm cô, đặt đầu cô lên vai mình. Sự
dịu dàng của ông, trong khi đáng lẽ ông phải căm ghét, mắng nhiếc cô, đã
làm chút kiềm chế trong cô vỡ vụn và nước mắt Claire bắt đầu tuôn rơi. Cô
khóc một lúc lâu trong vòng tay Sam, ông vuốt tóc và lẩm bẩm những lời
an ủi cho đến khi người cô không còn run rẩy vì cơn nức nở nữa, cô nhấc
khuôn mặt sưng vù, đầm đìa nước mắt lên khỏi vai ông.

“Tôi sẽ dọn đồ và ra về”, Claire thì thầm, dùng mu bàn tay vuốt mặt.

“Tại sao?”, Sam bình tĩnh hỏi.

“Tại sao ư?”, cô nhắc lại, giọng nói nức nở. “Sam, tôi đã làm ông mất cả

công ty! Lúc này ông không thể nào còn muốn giữ tôi lại… Tôi đã chứng
minh mình không đáng tin cậy tới mức nào.”

“À, chỗ đó thì cô sai rồi”, ông nói, lôi chiếc khăn tay ra khỏi túi áo và

đưa cho cô. “Đúng là bất động sản ấy là con át chủ bài của chúng ta, nhưng
sự thật là nếu Spencer-Nyle thực sự muốn thâu tóm thì chúng ta chẳng còn
cơ hội nào đâu. Họ quá lớn, quá mạnh. Điều tốt nhất tôi làm được chỉ là
khiến họ trả nhiều hơn mức họ muốn mà thôi. Còn về chuyện tin tưởng
cô…”, ông nhún vai, “… tôi sẽ nói cô là nhân viên đáng tin cậy nhất của
tôi. Cô đã mắc sai lầm, và tôi nghĩ cô sẵn sàng bước lên than hồng để
không phạm lỗi lần nữa”.

“Tôi không hiểu làm sao ông có thể tha thứ cho tôi, chính tôi sẽ không

bao giờ tha thứ cho mình”, Claire lau khô mắt rồi vặn xoắn chiếc khăn
trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.