ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 131

khăn lông chồn vậy. Điểm thu hút duy nhất nơi cô là cho anh ta một thông
tin nội bộ trong hãng Hợp kim Bronson.

Nhưng cô đã yêu và tin tưởng anh ta.

Cô đã mất năm năm để từ từ xây lại cuộc đời mình một cách đau đớn,

gây dựng lại giá trị bản thân và lòng tự trọng. Nếu bây giờ cô bỏ chạy thì
mọi thứ sẽ thành công cốc; cô sẽ vẫn là một con thỏ chỉ biết chạy trốn.
Không, không bao giờ nữa. Không bao giờ. Cô sẽ không để Max Benedict -
à, Max Conroy - hủy hoại mình.

“Có, tôi làm được”, cô trả lời với Sam. “Tốt lắm”, ông nói, vỗ vào vai

cô.

Claire gắng gượng qua những ngày sau… Và đêm sau. Ban đêm với cô

là tệ nhất. Ít nhất lúc ban ngày cô cũng bị công việc làm sao lãng, nhưng
đêm đến cô không còn gì để làm ngoài sự cô độc của chính mình. Cô nằm
thao thức như mọi đêm khác kể từ khi Max bỏ đi, cố trau dồi sức mạnh
trước những ngày khắc nghiệt sắp tới. Claire cố lên kế hoạch tương lai bởi
cô biết rằng bất chấp những nỗ lực thuyết phục của Sam, hãng Bronson sẽ
trải qua nhiều thay đổi lớn. Gần như chắc chắn Sam sẽ không còn làm quản
lý nữa mà cống hiến công sức cho việc nghiên cứu. Việc ấy hợp với ông -
đằng nào ông cũng vui hơn khi ở trong phòng thí nghiệm. Còn cô thì sẽ ra
sao? Lúc ấy ông có cần thư ký không, kể cả khi ông cần thì Sam có còn
muốn cô ở lại? Liệu vị CEO mới có muốn cô làm thư ký không? Liệu
Spencer-Nyle có cho phép cô làm việc ở bất kỳ vị trí nào có thể tiếp cận với
các thông tin nhạy cảm được không? Rốt cuộc, cô đã chứng minh mình quá
vô dụng! Một gã đàn ông chỉ cần phải chú ý chút đỉnh là cô sẽ kể tuốt tuồn
tuột những điều mình biết! Claire nghĩ một cách cay đắng rằng họ có lý do
chính đáng để đưa ra nhận định ấy.

Bà Alma gọi điện cho cô vào cuối tuần, mời Claire và Max đến ăn tối.

Claire nhận lời nhưng bình thản bảo bà rằng gần đây cô không còn gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.