ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 132

Max. Tất yếu sau đó đến lượt chị Martine gọi, cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy
ra.

“Em đã cố bảo chị và mẹ là giữa bọn em không có chuyện gì nghiêm túc

cả”, Claire chỉ ra. Điều đó mới đúng làm sao! Nhưng giọng cô vẫn đều đều,
gần như bình thản và cô tự hào vì mình.

“Nhưng cậu ta đã tỏ ra rất si mê em. Gần như không rời mắt khỏi em.

Hai người cãi nhau à?”

“Không, không cãi nhau gì cả. Chỉ là giữa bọn em không có tình ý gì”. Ít

nhất là về phía anh ta. Đúng là Martine, chị đã bắt trúng được trung tâm của
toàn bộ tình huống này: Max đã tỏ ra như thế, và anh ta giỏi tới mức lừa
được tất cả mọi người.

Tối muộn ngày Chủ nhật ngay lúc cô vừa mới chợp mắt được thì điện

thoại reo. Claire uể oải chống người dậy và với tay lấy điện thoại, nghĩ là
chắc có người gọi nhầm số. Gia đình cô không ai gọi muộn như thế này và
Claire không phải kiểu người hay nghĩ cứ gọi điện ban đêm là có chuyện
chẳng lành.

“Xin chào.”

“Claire, anh có đánh thức em không, em yêu?”

Cô cứng đờ, hoảng sợ, giọng nói trầm thân thuộc với kiểu nhân giọng

nhanh kia làm cả người cô nổ gai ốc. Cô không nghĩ gì cả, chỉ đơn giản
phản ứng lại bằng cách đặt ông nghe trở lại cái giá, nhẹ nhàng tới mức
không nghe cả tiếng cách. Một tiếng khóc thút thít dâng lên đên cổ họng
cô. Sao anh ta dám gọi đến sau những việc đã làm? Có phải anh ta đã trở lại
Houston? Sam đã cảnh báo cô là Max sẽ trở lại, nhưng Claire không nghĩ
anh ta cả gan tới mức gọi điện cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.