ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 133

Điện thoại lại reo lần nữa và Claire vươn tay tắt đèn, nhìn đăm đăm vào

điện thoại với nỗi đau đớn và hoang mang hằn trên nét mặt. Cô sẽ đối đầu
với anh ta một lúc nào đó, có lẽ trên điện thoại còn tốt hơn là trực tiếp. Dù
hèn nhát nhưng vì cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ nên không chắc mình
còn chịu thêm được bao nhiêu nữa, và lòng kiêu hãnh yêu cầu cô không
được cho anh ta biết mình bị tổn thương sâu sắc đến đâu. Nếu cô quỵ ngã
trước mặt anh ta, anh ta sẽ thấy cô là kẻ ngu ngốc tới mức nào.

“Xin chào”, Claire lại nói khi cầm điện thoại lên, cô khiến giọng mình

thật dứt khoát.

“Chắc là đường truyền bị trục trặc”, Max nói, “Anh biết là muộn rồi,

cưng ạ, nhưng anh cần gặp em. Anh qua chỗ em được không? Chúng ta
phải nói chuyện”.

“Thế à? Tôi không nghĩ vậy,anh Conroy ạ.”

“Chết tiệt, Claire…”, Max ngừng lời khi nhận ra cái tên cô vừa gọi. “Em

biết rồi”, anh nói, giọng anh thay đổi như đang căng thẳng.

“Phải tôi biết rồi. Nhân tiện, đường truyền chẳng làm sao cả. Tôi dập

máy của anh đấy. Tạm biệt, anh Conroy”, Claire lại đặt máy xuống nhẹ
nhàng như trước. Đập vỡ ống nghe sẽ là việc làm quá nhẹ nhàng, còn lâu
mới thể hiện được cảm xúc của bản thân lúc này nên cô không buồn tốn
sức. Cô tắt đèn và lại nằm xuống gối, nhưng cơn buồn ngủ khi nãy đã biến
mất, thế là cô lại nằm thức với đôi mắt chong chong và bỏng rát. Âm thanh
giọng nói của anh ta dội lại trong đầu cô, thật sâu, thật mượt và được ghi
nhớ kỹ tới mức anh ta không cần phải xưng tên. Cô đã biết đó là ai từ lời
đầu tiên anh ta thốt ra. Anh ta thực sự nghĩ mình có thể tiếp tục từ chỗ bị bỏ
dở hay sao? Phải, có lẽ là như vậy. Cô đã dễ dãi ngay từ lần đầu tới mức
anh ta sẽ không thấy có trở ngại gì trong việc quyến rũ cô lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.