ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 171

muốn hấp thụ em. Chị rùng cả mình khi thấy cách anh ta nhìn em. Kiểu
rùng mình tích cực ấy, nếu em hiểu ý chị.”

Claire lắc đầu. “Không phải thế đâu. Chị đã gặp anh ta rồi đấy”, cô nói,

cảm thấy cơ thể mình lại căng thẳng. “Anh ta đẹp trai đến mức em nghẹt
thở mỗi khi nhìn vào! Tại sao anh ta lại quan tâm đến em, nếu không phải
vì thông tin cần biết?”

“Sao lại không? Theo từ điển của chị thì chỉ có thằng ngu mới không yêu

em.”

“Vậy thì trên đời nhiều kẻ ngu quá”, Claire mệt mỏi chỉ ra.

“Vớ vẩn. Em đã không để họ yêu mình thì có. Em chưa bao giờ để ai lại

gần đủ để hiểu mình, nhưng Max thông minh hơn những người đàn ông
khác. Sao anh ta lại không yêu em cho được?”, Martine sốt sắng hỏi.

Claire khó mà nói nên lời, cô gần như không thốt ra được, cổ họng cô

nghẹn đắng. “Vì em không đẹp”, không giống chị. Có vẻ như đàn ông đều
muốn điều đó”

“Tất nhiên em không đẹp như chị rồi! Em đẹp theo kiểu của riêng

mình!”, Martine chạy tới chỗ Claire và ngồi xuống ghế cùng cô, khuôn mặt
xinh đẹp của chị nghiêm nghị hơn bình thường. “Chị đẹp kiểu khoa trương,
nhưng đó đâu phải kiểu của em. Em có biết Steve từng nói gì với chị
không? Anh ấy ước chị có phần nào tính cách của em, để mà suy nghĩ trước
khi hành động. Tất nhiên chị đã đấm anh ấy, rồi hỏi anh ấy còn thích điểm
nào khác ở em nữa. Anh ấy nói rất thích đôi mắt nâu đen to tròn của em -
anh ấy gọi nó là “đôi mắt trên giường” - và suýt thì chị xử lý chồng mình!
Những cô mắt xanh tóc vàng như chị thì đầy ra đấy, nhưng em quen bao
nhiêu cô tóc vàng mắt nâu mật hả? Chị suýt chết vì ghen tị với em, bởi chỉ
cần chĩa đôi mắt ấy vào một người đàn ông là anh ta sẽ tan chảy dưới chân
em ngay, nhưng dường như em không bao giờ để ý chuyện đó nên dần dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.