ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 170

nghe tất cả chi hết mới biết Claire đã bị tổn thương. Martine hiểu rõ Claire,
chị cũng có thói quen bảo bọc cô rất cao, như đối với tất cả những người
mà chị yêu thương.

Khi Martine tỏ dấu hiệu dịu lại, Claire lặng lẽ chen lời. “Chuyện còn

phức tạp hơn ở chỗ em đã cho anh ta thông tin mật để Specer-Nyle thúc
đẩy cuộc thâu tóm. Đó là lý đo anh ta xuất hiện ở đây, và cũng là lý do anh
ta quan tâm em quá mức như thế. Em đã lỡ lời nói ra như một con ngốc.”

“Chị sẽ ngắt đầu hắn”, Martine cáu um, lại bắt đầu đi tới đi lui như một

con hổ cái bị cầm tù. Rồi chị dừng chân và khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng em lại sắp sửa đi Dallas với hắn?”

“Em sắp đi Dallas để nhận một công việc”, Claire vững vàng trả lời. “Đó

là việc làm hợp lý. Em sẽ thành kẻ ngu ngốc hơn nữa nếu cố ý chọn thất
nghiệp thay vì một công việc tốt. Lòng kiêu hãnh không trả nổi các hóa
đơn.”

“Đúng, đó là việc hợp lý”, Martine nhắc lại và ngồi xuống. Chị vẫn còn

cái nhìn khó hiểu trên mặt, như thể đang cố nghĩ thông suốt một sự việc gì
đó còn chưa ăn khớp. Rồi khóe mắt chị bỗng nhăn lại vì một nụ cười. “Max
chuyển em đến đấy để hai người gần nhau hơn, đúng không? Anh chàng
này mê em rồi!”

“Không hẳn”, Claire nói, cổ họng cô nghẹn lại. “Dối trá và phản trắc

không phải là dấu hiệu của tình yêu. Em yêu anh ta, nhưng chị đã biết rồi
đúng không? Đáng lẽ em không nên yêu, nhất là bây giờ, nhưng em không
thể tắt bật cảm xúc tùy ý như cái van nước được. Chỉ cần đừng bắt em tin là
anh ta từng nhìn thấy gì khác ở mình ngoại trừ một phương tiện để đạt
được mục đích cuối cùng.”

“Nhưng mà khi chị nghĩ lại, anh ta luôn nhìn em… Ôi, chị không tả

được”, Martine trầm ngâm. Như thể anh ta đói khát vì em, như thể anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.