ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 169

“Đúng, nhưng Sam… Công ty đã được Spencer- Nyle mua lại, đó là một

tập đoàn có trụ sở ở Dallas.”

“Chị có đọc về những dự đoán trên báo, nhưng chị đã hy vọng nó không

xảy ra. Vậy là mọi chuyện xong xuôi rồi hả? Khi nào thế? Và việc đó thì
liên quan gì đến em nhỉ? Chắc chắn họ sẽ không loại Sam. Ông ấy là bộ
não phía sau hãng Hợp kim Bronson. Em không ở lại làm thư ký của ông
tiếp à?”

“Bản thỏa thuận cuối cùng đã được ký kết ngày hôm qua”, Claire nhìn

xuống hai bàn tay mình, ngạc nhiên khi thấy cô đang đan chặt các ngón tay
vào nhau. Cô cố gắng thả lỏng người. “Sam sẽ rút lui, hoàn toàn làm công
việc nghiên cứu, vì thế ông ấy không cần thư ký nữa.”

“Tệ thật. Chị biết em rất quý ông ấy. Nhưng điều tốt là em đã có chỗ

khác mời làm việc. Công ty nào thế?”

“Spencer-Nyle.”

Đôi mắt Martine mở lớn. “Trụ sở chính tập đoàn? Chị bị ấn tượng đấy,

chắc hẳn em cũng đã gây ấn tượng tốt với ai đó!”

“Không hẳn.”

Claire hít một hơi thật sâu. Chẳng còn con đường nào dễ dàng hơn, nên

cô quyết định cứ nói thẳng sự thật, “Tên thật của Max Benedict là Maxwell
Conroy, phó giám đốc ở Spencer-Nylell.

Suốt năm giây liền Martine chỉ nhìn chằm chằm vào Claire với vẻ

choáng váng. Rồi máu nóng bốc lên má rồi chị đứng bật dậy, hai bàn tay
nắm chặt. Chị hiếm khi chửi thề, nhưng đó là vì chị muốn thế chứ không
phải vì thiếu từ vựng. Giờ chị lôi hết vốn từ vựng phong phú của mình
trong lúc vừa đi đi lại lại vừa nguyền rủa Max bằng những tính từ có thể
nghĩ ra được, lúc nào bí thì lại sáng tạo ra thêm từ mới. Chị không cần phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.