ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 168

khi trông thấy nó. Dù không trang điểm và buộc tóc hời hợt kiểu đuôi ngựa
bằng một sợi dây chun, trông Martine vẫn lộng lẫy và gợi cảm.

“Kéo một cái ghế ngồi đi”, chị uể oải nói. “Chị muốn ôm em nhưng đang

đầy dầu bắt nắng khắp người.”

“Bọn trẻ đâu?”, Claire hỏi khi ngồi xuống một chiếc ghế gập và co chân

lên. Mặt trời luôn làm người ta thấy dễ chịu, vừa nóng lại vừa sạch sẽ và cô
ngẩng đầu lên đế đón ánh nắng như một bông hoa.

“Tiệc trượt pa-tanh. Hôm nay là sinh nhật bạn thân nhất của Brad. Đó là

một bữa tiệc nguyên ngày”, chị Martine vui sướng nói. “Còn Steve thì đi
chơi golf với thân chủ. Đây có lẽ là ngày duy nhất chị được ở một mình cho
đến khi cả hai đứa đều đã vào đại học, thế nên chị đang phải tận dụng.”

“Em đi nhé?”, Claire hỏi đùa.

“Đừng hòng. Với thời gian biểu của hai chị em mình, bọn mình có gặp

nhau mấy đâu.”

Claire nhìn xuống, nghĩ về quyết định cô vừa đưa ra sáng nay. Giờ cô

mới bắt đầu nhận ra gia đình mình gắn bó với nhau tới mức nào, dù họ
không hề chen vào cuộc sống của nhau. Cô sẽ rất buồn nếu phải rời xa họ.
“Nếu mình còn gặp nhau ít hơn nữa thì sao? Nếu em chuyển tới Dallas thì
sao?”

Chị Martine ngồi bật dậy, đôi mắt xanh mở lớn vì sốc. “Cái gì? Sao em

lại chuyển đến Dallas? Còn công việc của em thì sao?”

“Em nhận được một lời mời ở Dallas. Đằng nào công việc của em ở đây

cũng không kéo dài lâu nữa.”

“Sao lại thế? Chị tưởng em và Sam hợp nhau lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.