ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 172

anh ta bỏ cuộc”. Đột nhiên chị Martine hít vào, đôi mắt mở lớn. “Max thì
không, đúng không?”

Claire nhìn chằm chằm vào chị mình, không thể tin rằng một mỹ nhân

như chị lại từng thấy điểm đáng ghen tị nơi cô. Nhất thời bị sao nhãng, cô
trả lời, “Max không biết hai chữ ấy có thế ghép lại thành một từ được”.

Rồi cô chợt nhận ra điều mình vừa mới thừa nhận và đỏ mặt. Cô thường

không nói chuyện thẳng thắn với bất kỳ ai, kể cả chị gái mình, nhưng cô
đang bắt đầu học được nhiều điều về bản thân hơn mình tưởng rất nhiều.
Có đúng là cô luôn giữ mọi người cách xa mình, có đúng cô không để ai lại
gần mình đủ để quan tâm thực sự không? Cô đã không nhìn nhận sự việc
theo cách đó; cô luôn nghĩ mình giữ khoảng cách với mọi người là để bản
thân không phải bận lòng chứ chưa bao giờ nghĩ tới cảm xúc của đối
phương cả.

“Max không chịu để em yên. Anh ta khăng khăng là mọi chuyện còn

chưa kết thúc. Anh ta bị gọi về Dallas”, cô giải thích thêm. “Đến lúc anh ta
quay lại Houston thì em đã biết tên thật và mục đích thật sự của anh ta ở
đây rồi. Anh ta đã gọi điện nhưng em không chịu ra ngoài cùng anh ta nữa.
Thế nên bây giờ em được thuyên chuyển về Dallas.”

“Về lãnh địa của anh ta. Bước đi thông minh”, Martine nhận xét.

“Vâng, em hiểu mà. Em biết anh ta đối diện với thách thức như thế nào,

và em chỉ là một thách thức nữa mà thôi. Chị nghĩ có bao nhiêu người đàn
bà đã dám từ chối anh ta?”

Martine nghĩ ngợi rồi u ám thừa nhận, “Có lẽ chỉ mình em”.

“Phải. Nhưng em cần có việc làm, nên em sẽ đi”. Kể cả khi nói ra những

lời đó, Claire vẫn tự hỏi cô còn có thể làm gì khác được không. “Nếu ở địa
vị em chị sẽ làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.