ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 174

cộng, gói ghém đồ đạc, cuối cùng là tạm biệt gia đình mình. Chị Martine đã
biết nhưng bà Alma mới là người khó chấp nhận. Đây không thực sự là
chia tay mà chỉ là kết thúc những ngày cô dễ dàng qua lại với gia đình mình
mà thôi. Khoảng cách giữa họ sẽ dài hơn, cô khó mà nhảy lên ô tô và lái về
mỗi khi muốn được.

Chuông cửa reo và cô ra mở mà không nghĩ ngợi gì. Max đứng chật cả

ngưỡng cửa, nhìn xuống cô bằng vẻ căng thẳng kỳ lạ trong mắt. Claire cầm
chặt nắm đấm cửa nhưng không chịu lùi lại để anh vào. Tại sao anh ta
không chịu để cô yên nhỉ? Cô cần thời gian để tập làm quen với những thay
đổi căn bản với cuộc sống của mình.

Ánh sáng trong mắt Max càng mạnh lên khi nhận ra cô sẽ không mời anh

vào nhà. Anh đặt cầm lấy tay cô và nhẹ nhàng nhưng chắc chắn lôi nó ra
khỏi nắm cửa, rồi anh bước vào trong, buộc cô phải lùi sâu vào nhà. Anh
đóng cửa lại sau lưng. “Em lại đang ngồi suy tư đấy à?”, Max khẽ hỏi, liếc
quanh căn hộ yên tĩnh.

Claire bước tránh xa khỏi anh, mặt kín như bưng. “Đúng, tôi đang nghĩ.”

Những thói quen sâu đậm đã hình thành trong khoảng thời gian ngắn

ngủi họ bên nhau… Claire tự động đi vào bếp và đặt một bình cà phê rồi
quay ra và thấy anh vẫn đang dựa vào ngưỡng cửa, nhìn theo cái kiểu khiến
cô muốn kiểm tra toàn bộ cúc áo của mình để chắc là không có cái nào bị
tuột ra. Cô sẽ phải đi qua người anh ta để vào phòng khách, vì thế cô chọn
cách tìm một khoảng an toàn giữa họ và đứng yên tại chỗ. “Anh nên biết
chuyện này”, cô nói, ném từng lời vào khoảng lặng giữa họ. “Tôi đã quyết
định sẽ nhận việc.”

“Đó có phải là việc em đang suy nghĩ không?”

“Đây là bước thay đổi lớn”, cô lạnh lùng trả lời, dùng hết mọi sự kiềm

chế của bản thân. “Anh không có nghi ngại nào khi chuyển từ Montreai tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.