ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 177

đống lộn xộn đó. “Anh sẽ giúp em tìm một căn hộ. Em đã tìm giúp anh tìm
nhà, nên anh nợ em điều đó.”

Khuôn mặt Claire đanh lại trước lời nhắc nhở về căn hộ của anh; nó chỉ

là một thứ ngụy trang đắt tiền, một phần của danh tính giả mà anh mang.
Căn hộ đó đã tạo cho anh vẻ ổn định và bền vững giả tạo.

“Cảm ơn nhưng tôi không cần anh giúp.”

Mặt Max tối sầm và anh đặt mạnh chiếc cốc xuống. “Tốt thôi”, anh vừa

quát vừa đứng dậy và kéo Claire bằng một gọng kìm thép trên cánh tay cô.
Em quyết tâm không nhượng bộ một phân, thậm chí không chịu nghe lời
giải thích của anh chứ gì. Cứ việc tử thủ đằng sau những bức tường của em
đi, còn nếu em có bao giờ thử nghĩ về những thứ mình đã bỏ lỡ thì hãy nghĩ
về cái này!”

Miệng anh nóng và mạnh. Cánh tay anh ôm siết Claire vào người như

không thể có cô đủ gần. Lưỡi anh trườn vào sâu, nhắc nhở cô.

Claire thút thít, nước mắt đã đong đầy trên khóe mi trong lúc ham muốn

lại cuộn lên, nóng bỏng và sống động như trước. Max đẩy cô ra, thở mạnh.
“Nếu em nghĩ điều này có dính gì đến công việc thì em đúng là đồ ngốc!”,
anh nói gay gắt và đóng sầm cánh cửa căn hộ như thể không tin mình đủ
sức chịu đựng để ở lại thêm một phút nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.