ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 62

vào đời cô chặt chẽ và nhanh gọn tới mức kể cả trong lúc ngủ cũng không
hoàn toàn thoát khỏi anh. Đêm hôm trước Claire khó ngủ kinh khủng, cô
liên tục tỉnh giấc và tự nói với mình rằng cô không yêu anh, không thể yêu
anh, nhưng ngay lúc ấy tâm trí phản trắc lại triệu hồi hình ảnh anh và cơ thể
cô bắt đầu phản ứng hoang dại, trở nên nóng rực và nặng nề, rồi cô lại lo
sợ. Yêu anh là hành động vừa liều lĩnh vừa ngu ngốc, đặc biệt đối với một
người phụ nữ coi trọng cuộc đời an toàn dù có phần đơn điệu của mình và
không bao giờ muốn mạo hiểm đón nhận đau đớn lần nữa. Việc đó càng
ngu ngốc hơn vì Max đã nói với cô ngay từ đầu rằng anh chỉ muốn làm
bạn. Anh sẽ thấy kỳ quặc làm sao nếu đoán ra cô cũng như tất cả những
người phụ nữ khác, ngẩn ngơ trước anh như một cô gái tuổi teen bị tiếng
sét ái tình! Tạm biệt tình bạn, tạm biệt Max.

Cuối buổi sáng Sam gọi cô vào văn phòng để soạn thư, nhưng ông chỉ

đọc cho cô chép vài lá. Dựa người trên ghế của mình, ông chụm các đầu
ngón tay vào nhau và cau mày nhìn qua chúng. Claire ngồi lặng yên, chờ
đợi. Sam không cau có với cô; ông đang mải mê suy nghĩ và có khi còn
không biết cô ở đó. Cuối cùng ông nhấc người đứng dậy, khẽ rên rỉ khi các
cơ bắp co cứng phản đối. “Những ngày như thế này nhắc nhở là tôi đã già”,
ông gầm gừ trong lúc xoa lưng.

“Ngủ trên bàn nhắc ông là mình đã già”, Claire chỉnh lại và ông càu nhàu

đồng ý.

“Cuối tuần vừa rồi tôi nghe vài tin đồn”, ông nói và đi đến bên cửa sổ để

nhìn xuống mái phòng thí nghiệm của mình. “Chưa có gì chắc chắn, nhưng
trong trường hợp này tôi thà tin vào chúng. Có vẻ như kẻ nào đó ở nước
ngoài đang quan tâm đến cổ phiếu của chúng ta. Tôi không thích thế. Tôi
không thích thế chút nào.”

“Một vụ thâu tóm chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.