ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 67

Max lịch sự đứng dậy còn Claire quay sang để xem ai vừa mới gọi tên

họ. Người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp đang rạng rỡ cười với họ là Leigh
Adkinson, một người bạn cùng giai tầng xã hội hồi Claire vẫn còn là bà
Halsey. Leigh vui vẻ và không có ác ý, nhưng họ chỉ là người quen chứ
không phải bạn bè, và sau vụ ly dị, Claire gần như mất liên lạc với tất cả
những người quen cũ. Cô có thể đếm trên một bàn tay số lần nói chuyện
cùng Leigh trong năm năm qua, thế nhưng bây giờ Leigh đang cười với cô
như thể họ là bạn thân nhất. Mà làm sao Leigh lại biết Max nhỉ? Claire tự
hỏi.

“Anh có nhớ tôi không, anh Benedict? Chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc

của Virginia tối thứ Sáu đấy”, Leigh đang thao thao bất tuyệt.

“Tất nhiên là tôi có nhớ. Cô ngồi cùng chúng tôi nhé?”, anh chỉ vào

chiếc ghế trống nhưng Leigh lắc đầu.

“Cảm ơn nhưng tôi phải đi thôi. Tôi biết là hơi gấp nhưng muốn mời hai

bạn tới bữa tiệc tối chúng tôi sẽ tổ chức vào thứ Bảy này. Thực ra, mở đầu
sẽ là bữa ăn tối ở nhà tôi rồi chúng ta chuyển đến khách sạn Wiltshine để
khiêu vũ trong phòng lớn. Tony đang khởi động chiến dịch tranh cử chức
thống đốc của anh ấy Hai bạn đến nhé, cả hai người. Tôi để ý thấy trong
bữa tiệc của Virginia hai người đã khiêu vũ với nhau rất đẹp!”

Max đưa mắt nhìn Claire, lông mày anh nhướng lên. “Claire?”

Cô không biết phải nói gì. Vì lý do gì đó Leigh đã cho rằng họ là một

đôi, nhưng sự thật đâu phải thế. Có lẽ Max sẽ muốn mời người khác đi
cùng tới bữa tiệc, đó là nếu anh muốn tham dự.

“Không phải là tiệc gây quỹ đâu”, Leigh vừa nói vừa cười lớn. “Chỉ là

một bữa tiệc cho bạn bè thôi. Cậu giấu mình lâu quá rồi Claire ạ.”

Claire ghét cái cách mọi người cứ làm như thể cô đang chôn vùi bản thân

để tiếc thương cho cuộc hôn nhân đổ vỡ, mà thực ra đâu phải như vậy. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.