ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 70

“Tốt. Bữa tối hoàn toàn bình thường thôi nhé, nên em có thể thư giãn.

Tôi sẽ đón em lúc sáu giờ rưỡi.”

“Tôi sẽ đi xe”, Claire vội nói, “Như thế anh không cần phải bỏ dở việc

nấu nướng”.

Anh nhìn cô nghiêm nghị và cân nhắc. “Tôi đã nói sẽ đón em. Em không

được lái xe về một mình giữa đêm hôm. Mẹ sẽ tước quyền thừa kế của tôi
nếu tôi để việc như thế xảy ra.”

Claire do dự. Cô đã bắt đầu hiểu Max lúc nào cũng phải làm theo ý mình

như thế nào. Anh không bao giờ nhượng bộ một khi đã quyết tâm. Đằng
sau cái vẻ biếng nhác thạo đời kia là một con người cứng rắn, lạnh lùng và
một tinh thần thép. Đôi khi cô đã thoáng thấy điều đó, nhưng nó diễn ra
nhanh tới mức cô không chắc mình vừa nhìn thấy gì, nhưng trực giác cô
quá nhạy nên không thể bỏ qua sức mạnh của người đàn ông đằng sau vẻ
ngoài kia.

Max lấy tay đẩy cằm Claire lên và lại đem vẻ quyến rũ ra diễn cho cô

xem trong lúc nháy mắt với cô. “Sáu giờ rưỡi nhé?”

Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Cô đã muộn làm quá rồi và không có thời

gian để tranh cãi vì một chi tiết vụn vặt như thế. “Được rồi, tôi sẽ sẵn
sàng.”

Khoảng mười phút sau đó cô nhận ra Max là chuyên gia khiến người

khác làm việc theo ý mình. Nếu dùng sức quyến rũ không xong, anh sẽ vận
tới uy quyền lạnh lùng mà không một lời cảnh báo, và ngược lại, nhưng
thường thì chỉ cần sức hút của anh thôi. Bao lâu mới lại có một người từ
chối anh, đặc biệt là đàn bà? Có lẽ trong thập kỉ này thì chưa, Claire cau có
nghĩ. Đến một người cảnh giác với đàn ông đẹp trai như cô mà còn không
miễn nhiễm được với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.