ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 71

Claire vội đi từ chỗ làm về nhà, tích cực hẳn lên vì háo hức. Cô nhanh

chóng tắm rửa, gội đầu và vừa mới bắt đầu sấy tóc thì đã nghe tiếng điện
thoại đổ chuông.

“Được rồi, khai ra hết đi”, chị Matine dài giọng nói khi Claire nhấc máy,

“Chị muốn biết tất cả về anh chàng tuyệt vời ấy”.

Nghĩ lại thì Claire nhận ra chuyện Martine nén lại sự tò mò lâu đến thế

chẳng khác nào một phép lạ, đáng lẽ chị phải gọi cho Claire ở chỗ làm từ
lâu rồi.

Cô chợt khựng lại, khẽ nhíu mày. Cô biết gì về Max nào? Rằng anh có ba

cô em gái và một người anh trai, quê ở Anh và làm trong ngành bất động
sản. Đến gia đình cô còn biết chừng ấy từ những câu trả, lời khéo léo anh
đã nói với họ hôm trước. Cô biết anh có khẩu vị rất đắt tiền, ăn mặc sang
trọng và có cách cư xử không chê vào đâu được. Ngoài ra thì cuộc sống của
anh là một khoảng trống. Cô nhớ đã hỏi anh, nhưng kỳ lạ là không hề nhớ
các câu trả lời. Cô thậm chí còn không biết anh bao nhiêu tuổi.

“Anh ấy chỉ là bạn thôi”, cuối cùng cô trả lời, bởi không biết phải nói gì

khác.

“Còn Mona Lisa chỉ là một bức tranh thôi.”

“Về cơ bản thì đúng là thế. Giữa chúng em không có gì ngoài tình bạn,

anh chưa bao giờ hôn cô, trừ những nụ hôn nhẹ không chút nhục dục lên
má và trán, mà có phải là anh không biết làm thế nào đâu. Chỉ đơn giản là
anh không hứng thú.

“Ừm, nếu em đã nói vậy”, chị Martine nói, vẫn còn hồ nghi. “Em có gặp

lại anh ta không?”

Claire thở dài, “Có, em có gặp”. “A ha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.