ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 8

cả với người đàn ông này cô cũng an toàn, dù năng lượng quyến rũ của anh
ta mạnh đến mức như sờ thấy được. Thậm chí anh ta không cần tán tỉnh!
Chỉ bề ngoài và nụ cười chói lóa kia cũng làm các cô gái choáng váng,
trọng âm Anh quốc thì trí tò mò, và giọng nói trầm của anh ta có tác dụng
xoa dịu tinh thần. Craile tự hỏi nếu anh ta có bị tổn thương không nếu cô
không thấy ấn tượng chút nào.

“Tôi nghĩ cô có vẻ hơi buồn khi ra ngoài này”, đột nhiên anh ta nói và

dựa vào bức tường, hoàn toàn không để ý gì đến màu trắng tinh khôi của
chiếc áo comlê. “Có gì không ổn à?”

Lạy Chúa tôi, với từng ấy ưu điểm mà anh ta lại còn nhạy cảm nữa!

Claire nhún vai, cố làm dịu âm điệu của mình khi cô trả lời. “Không hẳn.
Tôi chỉ không biết phải xử trí ra sao trước một tình huống kỳ quặc.”

“Nếu thế, không biết tôi có giúp gì được không?”, anh ta đề nghị một

cách điềm tĩnh, lịch sự và kiềm chế.

Claire ngập ngừng, trong lòng có một chút thích thú bất chấp lý trí của

cô. Cô đã nghĩ anh ta là kiểu khéo nói và khó dò, nhưng sự kiểm soát mà cô
cảm nhận được nơi anh ta có vẻ hơi khác thường.

“Cảm ơn anh, nhưng không có gì to tát cả”, cô chỉ việc tìm ra cách nào

đó để lịch sự ra về mà không khiến bất kỳ ai nghĩ là mình đang tháo chạy.
Sự việc không phải tại Jeff; cô đã quên anh từ lâu. Nhưng đứa bé Helene
đang mang là một lời nhắc nhở về nỗi đau cô không tài nào quên được, về
đứa con mà cô đã mất. Cô đã muốn có con biết nhường nào…

Đằng sau họ, cánh cửa đôi lại mở ra và Claire sững sờ khi Virginia ào

đến chỗ họ và tuôn ra một tràng cảm thông giả dối. “Claire yêu quý, mình
hết sức xin lỗi! Mình không hề biết Jeff và Helene sẽ có mặt. Lloyd đã mời
họ và mình cũng ngạc nhiên kinh khủng y như cậu. Bạn thân yêu, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.