ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 107

9

Tôi đậu xe ở bãi đỗ cách phòng khám hai tòa nhà. Tôi chưa bao

giờ đi xe quá tòa nhà đầu tiên.

Cảnh sát trưởng Lowell hiện ra cùng hai gã đầu trọc diện vest xám.

Hai gã mặc vest đứng dựa vào một chiếc Buick lớn màu nâu. Hình thể đối
lập. Một cao gầy trắng, một lùn béo đen; đứng cạnh nhau chúng trông hơi
giống một quả bóng bowling đang cố đánh gục con ky cuối cùng. Cả hai
mỉm cười với tôi. Lowell không.

“Bác sĩ Beck?” con ky trắng cao nói. Anh ta chải chuốt không chê

vào đâu được - tóc vuốt keo, khăn mùi soa gấp để ở túi áo, cà vạt thắt với
độ chính xác siêu phàm, cặp kính có nhãn hiệu người thiết kế bằng đồi mồi,
loại mà diễn viên đeo khi họ muốn mình trông thông minh.

Tôi nhìn Lowell. Ông ta không nói gì.

“Phải.”

“Tôi là đặc vụ Nick Carlson của Cục điều tra liên bang,” gã chải

chuốt không chê vào đâu được nói tiếp. “Đây là đặc vụ Tom Stone.”

Cả hai giơ huy hiệu ra. Stone, tay lùn hơn và nhàu nhĩ hơn, xốc quần

và gật đầu với tôi. Rồi anh ta mở cửa sau chiếc Buick.

“Cảm phiền anh đi cùng chúng tôi được chứ?”

“Tôi có bệnh nhân trong mười lăm phút nữa,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.