Tôi suýt nữa đã nói đồng ý cho dễ chịu, nhưng cuối cùng tôi chỉ lịch
thiệp lắc đầu. Cái bàn, có lẽ bằng chất liệu tổng hợp có Formica, trống trơn
trừ một chiếc phong bì nhựa lớn. Tôi không biết làm gì với tay mình, vì vậy
tôi đặt chúng lên bàn. Stone núng nính đi về một phía bàn và đứng đó.
Carlson, vẫn dẫn đầu, ngồi trên góc bàn và xoay người nhìn xuống tôi.
“Anh có thể nói cho chúng tôi biết gì về Sarah Goodhart?” Carlson
hỏi.
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi cố tìm các hướng trả lời, nhưng
không nghĩ ra gì.
“Bác sĩ?”
Tôi ngước nhìn anh ta. “Tại sao anh muốn biết?”
Carlson và Stone liếc nhìn nhau. “Cái tên Sarah Goodhart vừa xuất
hiện có liên quan đến một vụ điều tra đang được tiến hành,” Carlson nói.
“Vụ điều tra nào?” tôi hỏi.
“Chúng tôi không nói được.”
“Tôi không hiểu. Làm thế nào tôi lại liên quan với việc này?”
Carlson buông một tiếng thở dài, chầm chậm. Anh ta nhìn về phía
người cộng sự phục phịch của mình và bất ngờ tất cả những nụ cười biến
mất. “Có phải tớ đang hỏi một câu hỏi phức tạp ở đây không, Tom?”
“Không, Nick, tớ không nghĩ vậy.”
“Tớ cũng không.” Carlson hướng mắt lại về phía tôi. “Có lẽ anh
không thích cách hỏi, bác sĩ. Phải không?”
“Đó là việc họ luôn làm trong The Practice, Nick,” Stone xen vào.
“Không thích cách hỏi.”