ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 127

Ông nhớ cái đêm tám năm trước khi hai gã kia chết - những tiếng

súng nổ bất thình lình, tiếng xẻng sục vào đất, tiếng rền rĩ từ đáy huyệt. Ông
thậm chí đã cân nhắc có báo lại với cảnh sát chuyện đã xảy ra - tất cả.

Nặc danh, dĩ nhiên.

Nhưng cuối cùng ông không muốn mạo hiểm. Không ai, sinh ra để

chịu cảnh ngục tù, Jeremiah biết, mặc dù một số sống sót được qua kiếp nạn
ấy. Jeremiah không thể. Ông có một người em họ tên là Perry đã ở tám năm
trong nhà tù liên bang. Perry bị giam trong một xà lim nhỏ tí hai mươi ba
giờ một ngày. Một buổi sáng, Perry cố tự sát bằng cách đập đầu vào tường
xi măng.

Jeremiah cũng sẽ như thế.

Vì vậy ông ngậm chặt miệng và không làm gì cả. Cũng đã tám năm.

Nhưng ông nghĩ về cái đêm hôm đó rất nhiều. Ông nghĩ về người phụ

nữ trẻ khỏa thân. Ông nghĩ về những gã đang rình rập. Ông nghĩ về trận ẩu
đả gần cái xe. Ông nghĩ về tiếng đập kinh người của gỗ lên da thịt trần. Ông
nghĩ về người đàn ông bị bỏ lại sắp chết.

Và ông nghĩ về những lời nói dối. Những lời nói dối, hơn tất thảy, ám

ảnh ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.